Ông lão gầy gò mở mắt nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Bát điện chủ bỏ cuốn sách cổ trong tay xuống, mỉm cười: “Cuối cùng cũng gặp”.
“Gặp con mẹ ngươi đấy”.
Diệp Quân bước đến trước, cầm kiếm ý trong tay chém mạnh về phía Bát điện chủ.
Lần này hắn đến để giết người chứ không phải để nói chuyện.
“Hỗn láo!”
Lúc này ông lão gầy gò bỗng tức giận quát rồi lao đến trước đấm Diệp Quân một cú.
“Ông mới hỗn láo đấy”.
Lại một giọng nói nữa vang lên, sau đó một tia kiếm quang bỗng xông đến bên cạnh Diệp Quân đánh về phía ông lão gầy gò.
Người ra tay chính là Từ Thiên.
Bùm!
Hai tiếng nổ vang lên, tia Phật quang và kiếm quang liên tục nổ tung.
Diệp Quân vội lùi lại mấy trăm trượng, hắn vừa dừng lại, kiếm ý trong tay nứt ra.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn phía xa, Bát điện chủ đó vẫn ngồi trên bậc thềm, nở nụ cười thờ ơ.
Từ Thiên lùi về bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm ông lão gầy gò đó, ông lão đó cũng đang nhìn ông ta, sát khí ngùn ngụt.
Bát điện chủ bỗng ngồi dậy, tay phải cầm quyển sách cổ gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Phải nói rằng, ta thật sự rất ngạc nhiên, vì ta thật không ngờ ngươi sẽ chủ động đến tìm ta”.
Diệp Quân cười nói: “Ta đã đợi ngươi ở Đại Chu lâu như vậy, ngươi không đến tìm ta, hết cách rồi, ta chỉ đành chủ động đến tìm ngươi”.
Bát điện chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Gọi người của ngươi ra đi, ta muốn xem những ai muốn đối đầu với Ác Đạo Minh”.
“Ác Đạo Minh ư? Lợi hại lắm sao?”
Một giọng nói bỗng vang lên, sau đó mấy người Thiên Xích xuất hiện.
Bát điện chủ nhìn chằm chằm Thiên Xích, cười nói: “Thì ra là quái nhân Thiên Xích của Thiên Xích Tông, nếu ta là ông, ta sẽ làm rùa rụt cổ ở núi Thiên Xích, tuyệt không ra đây giả bộ này kia, miễn cho Thiên Xích Tông rơi vào chỗ chết”.
Thiên Xích cười nói: “Đe dọa ta à?”
Bát điện chủ gật đầu: “Ta là đang đe dọa ông đấy, không vui à?”
Nụ cười của Thiên Xích bỗng trở nên lạnh lùng, giơ ngón giữa lên: “Ông đây vui cái rắm”.
Mọi người: “…”
Vui cái rắm?
Mọi người nghe mà cảm thấy sững sờ.
Lời thô tục gì vậy?