Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao huynh biết?”
Hắn không đem theo kiếm.
Cao Càn nói: “Cảm nhận được”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Cao Càn nói: “Diệp huynh là cường giả ba phần thần tính à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Cao Càn mỉm cười, xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, thanh kiếm dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, trên thân kiếm còn được vẽ một tấm bùa chú bí ẩn.
Cao Càn đưa thanh kiếm trong tay cho Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, chúng ta gặp nhau thế này đều là có duyên, huống gì vợ chồng ta đã ăn thịt dê của huynh. Thanh kiếm này tên là U Tuyền, ta tình cờ có được nó ở một bí cảnh vào năm trước, tặng cho huynh”.
Dứt lời, y buông tay phải ra, thanh kiếm đó bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân vội nói: “Cao huynh, không cần làm thế”.
Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm định trả lại cho Cao Càn, lúc này kiếm U Tuyền trong tay hắn bỗng rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu trầm thấp.
Thấy thế Cao Càn bật cười: “Diệp huynh, xem ra thành kiếm này có duyên với huynh”.
Diệp Quân còn muốn nói gì nữa thì thanh kiếm đó quấn chặt lấy hắn.
Cao Càn kéo cô gái bên cạnh đứng lên, y xé một cái đùi dê rồi đưa cho cô gái bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp huynh, mong rằng lần này bọn ta có thể sống sót”.
Dứt lời, y kéo cô gái bên cạnh xoay người rời đi.
Thấy hai người đi rồi, Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn kiếm U Tuyền trong tay, kiếm U Tuyền rung lên, rất phấn khích.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Đúng là có duyên”, dứt lời, hắn để thanh kiếm vào trong thức hải của mình, sau đó làm ấm bằng kiếm ý vô địch.
Lúc này Nhất Niệm ở bên cạnh Diệp Quân bỗng nói: “Họ là vợ chồng ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Nhất Niệm cắn một miếng thịt dê, sau đó nói: “Vợ chồng tức là có thể cùng nhau sinh con nhỉ?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Gần như thế”.
Nhất Niệm nói: “Ở chỗ bọn ta, muốn làm cho đứa bé chui ra từ trong trái cây thì phải dùng linh khí và thần hồn của chính mình không ngừng làm ấm nó, ở chỗ các huynh sinh con cần phải làm gì?”
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Tăng cường sức khỏe, bồi bổ và rửa chân”.
Nhất Niệm quay sang Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Rửa chân ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nhất Niệm khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nói: “Có vài nơi rửa chân
không phải là rửa chân thật mà là rửa”.