Tiểu Tháp lập tức rung lên: “May mà ngươi vẫn còn nhớ đến ta”.
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp, sau đó nhận lấy rồi điểm nhẹ lên nó.
Uỳnh!
Tiểu Tháp rung lên, một tia sáng trong người nó bắn lên cao, xuyên qua tầng mây. Dần dà, tia sáng ấy đã chuyển sang màu tím, không chỉ vậy mà đỉnh tháp còn xuất hiện phù văn hình thanh kiếm, nhưng ngay khi mũi kiếm xuất hiện thì người phụ nữ váy trắng đã thu về.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ nghi hoặc, bà ấy bình tĩnh nói: “Phần còn lại cho nó tự tu luyện”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp hào hứng nói: “Được được, ta đã hài lòng lắm rồi, ta sắp vô địch rồi”.
Diệp Quân: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn sang Táng Cương, lúc này cô bé cũng nhìn bà ấy rồi cười nói: “Người đó đâu?”
Người phụ nữ váy trắng: “Bận rồi”.
Táng Cương hừ một tiếng.
Người phụ nữ váy trắng: “Ông ấy biết tính ngươi không thích người khác can dự vào chuyện của mình nên chưa ra tay”.
Táng Cường thoáng trầm mặc rồi nói: “Ta cũng không trách ông ấy”.
Người phụ nữ váy trắng chợt nói với Diệp Quân: “Ta đi đây”.
Diệp Quân: “Cô cô chờ đã, tỷ tỷ con”.
Người phụ nữ váy trắng: “Nó không chết được đâu”.
Nói rồi, bà ấy ngoái nhìn bây giờ ở gần đó. Tiếp theo, bà ấy đã biến mất, đi cùng còn có Táng Cương.
Khi người phụ nữ váy trắng biến mất, mọi người đều được trả lại tự do. Nhóm Tả Lâu vội đứng dậy, ánh mắt họ nhìn Diệp Quân đã đầy vẻ kiêng dè.
Họ cứ tưởng thế lực phía sau Diệp Quân cũng nhàng nhàng thôi, nhưng sau khi thấy được thực lực của người phụ nữ váy trắng thì họ mới biết thế lực ấy không hề đơn giản.
Họ sơ suất quá rồi.
“Nghiệt súc!”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó có một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người đó chính là Thức Thần.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn ông ta.
Thức Thần tức giận mắng Cổ Lão: “Nghiệt súc, dám nhân lúc ta đi vắng rồi làm bậy. Diệp công tử và binh đoàn ta không thù không oán, sao ngươi lại chĩa vào cậu ấy?”
Cổ Lão ngớ người nhìn Thức Thần, ông ta đang định lên tiếng thì đã thấy Thức Thần tung một quyền tới.
Ầm!
Cổ Lão còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh chết tại chỗ.
Mọi người: “…”
Thức Thần nhanh chóng quay sang hành lễ với Diệp Quân: “Diệp công tử, thật lòng xin lỗi cậu. Tên này nhân lúc ta bế quan đã đem người đến tấn công cậu. Đúng là tội đáng muôn chết, hi vọng cậu ghi nhận tấm lòng của ta”.
Sau đó có một chiếc nhẫn bay tới gần Diệp Quân.
Bên trong có cả tỷ Tiên Nguyên Tinh, đã thế còn là cực phẩm.
Diệp Quân nhìn Thức Thần và không từ chối: “Còn nữa không?”
Thức Thần không hề tức giận, trái lại thở phào một hơi rồi vội lấy thêm một chiếc nhẫn nữa ra đưa cho Diệp Quân. Bên trong nhẫn có năm trăm triệu Tiên Nguyên Tinh cực phẩm.
Diệp Quân nhận lấy, thấy thế, Thức Thần như trút được gánh nặng, ông ta lại hành lễ với Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, từ nay về sau có thể giúp được gì cho cậu thì binh đoàn đánh thuê Thức Thần chúng ta sẽ không từ chối”.
Nói xong, ông ta hành lễ tiếp rồi biến mất.