Việc này có can hệ quá lớn.
Thậm chí có thể nói là ngang với lấy vận mệnh một quốc gia ra đánh đổi.
Vì một Diệp Quân…
Hữu chủ giáo liếc nhìn Diệp Quân, đang muốn nói gì thì Tả chủ giáo đã lên tiếng: “Điều đó không do bọn ta quyết định được”.
Hữu chủ giáo nghe vậy bèn nuốt những lời đang muốn nói trở lại.
Đúng rồi!
Đây vốn không phải là chuyện hai chủ giáo như họ có thể quyết định!
Việc này phải mời Kỳ viện trưởng.
Thấy Diệp Quân đang định bỏ đi, Hữu chủ giáo vội gọi lại: “Chờ đã”.
Diệp Quân nhìn về phía Hữu chủ giáo, Hữu chủ giáo trầm giọng nói: “Diệp Quân, việc này quá trọng đại, đã vượt ngoài khả năng quyết định của hai ta, bởi vậy, chúng ta cần đến xin chỉ thị từ viện trưởng”.
Diệp Quân chần chừ giây lát rồi nói: “Tiền bối, không cần đâu”.
“Cần!”
Hữu chủ giáo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi cứ chờ ở đó một lát, chỉ nửa khắc thôi, nửa khắc thôi”.
Thấy Hữu chủ giáo kiên định như thế, Diệp Quân gật đầu: “Vậy được”.
Hữu chủ giáo cùng Tả chủ giáo vội vàng quay đầu chắp tay thi lễ với pho tượng Thần Nhất bên dưới một cái rồi đồng thời lẩm nhẩm mấy chú ngữ cổ xưa.
Họ đang kết nối và trò chuyện với viện trưởng.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai vị chủ giáo.
Lát sau, hai vị chủ giáo không biết vừa nhận được tin gì mà sắc mặt chợt trở nên hết sức khó coi.
Thấy thế, học viên bốn phía đều khẽ thở dài.
Diệp Quân cười cười, quay lưng bước đi.
“Chờ chút đã”.
Hữu chủ giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nói với hắn: “Xin lỗi”.
Diệp Quân chỉ cười cười: “Không có gì”.
Cho tới nay, hắn chưa từng ký thác toàn bộ hi vọng vào người khác, bởi vậy, hắn cũng sẽ không thất vọng.
Hữu chủ giáo do dự một hồi rồi nói: “Hãy tới động thiên Thần Nhất đi”.
Diệp Quân nghi hoặc hỏi lại: “Động thiên Thần Nhất?”
Hữu chủ giáo gật đầu: “Đúng vậy, nơi đó là nơi Thượng Thần Thần Nhất chào đời. Ở trong đó có cấm chế vô thượng do Thượng Thần Thần Nhất để lại, người càng mạnh đi vào đó sẽ càng bị áp chế mạnh hơn, một khi vào được trong đó, ngươi sẽ có lợi thế hơn”.
Nói xong, ông ta xòe tay, một quyển trục bay ra trước mặt Diệp Quân: “Đây là địa đồ”.
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận địa đồ rồi nói: “Cảm tạ”.
Dứt lời, hắn lập tức bước đi.
Lúc này, Hữu chủ giáo bỗng hỏi: “Vì sao ngươi không hỏi lí do viện trưởng từ bỏ ngươi?”
Diệp Quân không quay đầu lại: “Điều đó không cần thiết”.