Người đàn ông áo trắng im lặng không nói.
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Huynh đừng nghĩ nhiều, chuyện huynh nghĩ đến đều đã có người làm, mặc dù hiện giờ người đó đi lại rất khó khăn nhưng cũng không sao, muội sẽ ra tay vào thời khắc quan trọng”.
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ừ”.
Không lâu sau, hai người biến mất ở cuối tinh không.
Ở một diễn biến khác.
Diệp Quân dừng lại, hắn lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng.
Mẹ nó chứ!
Có phải mình bị chủ nhân bút Đại Đạo lừa rồi không vậy?
Đang đi đường yên ổn sao có thể vô duyên vô cớ bị đánh chứ.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, hắn đã quyết định đợi thêm khoảng thời gian nữa rồi mới quay về tìm lão già chết tiệt này.
Bây giờ hắn cũng thông minh hơn rồi.
Người mà mình tạm thời không đánh lại thì trước tiên đừng đánh, đợi trưởng thành thêm một thời gian, sau đó quay về đánh.
Tuyệt đối đừng đối đầu trực diện.
Sẽ bị thiệt thòi đấy!
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân lấy bản đồ tinh vực đó ra, hắn nhìn bản đồ, sau đó ngẩng đầu lên, sắp đến động thiên Thần Nhất rồi.
Diệp Quân cất bản đồ đi, sau đó biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân dừng lại trong một tinh hà, có một viên ngọc cực lớn lơ lửng cách trước mặt hắn không xa, viên ngọc trong suốt như pha lê, rất đẹp.
Động thiên Thần Nhất.
Diệp Quân vừa định bước vào, nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ phía sau hắn.
Diệp Quân không xoay người lại mà ngự kiếm bay lên, lao thẳng đến chỗ động thiên Thần Nhất.
Lúc này dù không nghĩ cũng biết là cường giả nhà họ Vương đuổi đến, hơn nữa chắc chắn không chỉ có một người.
Lúc này không chạy thì lát nữa chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.
Ngay khi Diệp Quân định chạy vào động thiên Thần Nhất, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó một quyền mang màu đen đánh thẳng về phía hắn.
Đồng tử Diệp Quân khẽ co lại, chỉ đành xuất kiếm.
Vèo!
Một vùng kiếm quang bỗng nổ tung ở trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân lui về sau gần cả ngàn trượng. Khi hắn dừng lại, thời không xung quanh bỗng tách lìa, sau đó mười hai cường giả chậm rãi bước ra.
Mười hai người đều là cảnh giới Thiên Quân.
Không chỉ thế, ông lão dẫn đầu trước mặt hắn là một cường giả Tổ Cảnh.
Ông lão này chính là Vương Ám.
Vương Ám nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Đúng là tuổi trẻ”.