Phương Ngự cau mày: “Bọn họ đến đây làm gì?”
Phương Đình thoáng chần chừ, sau đó đáp: “Nhà họ Nhạc muốn thành hôn theo thời gian đã giao hẹn…”
Phương Ngự ngây người, sau đó lắc đầu cười khẽ: “Giúp ta nói với bọn họ là ta không trèo cao nổi”.
Phương Đình còn muốn nói gì đó nhưng Phương Ngự chợt bảo: “Tộc trưởng, ta muốn rời khỏi nhà họ Phương một khoảng thời gian, khoảng thời gian này nhà họ Phương nên khiêm tốn một chút, nếu có người đến lôi kéo thì tốt nhất nên từ chối, nền tảng nhà họ Phương chúng ta quá tệ, thành Quan Huyên sâu thẳm khó dò, nhà họ Phương chúng ta hoàn toàn không thể xoay sở được, ở lại Ung Châu chậm rãi phát triển thì tốt hơn…”
Phương Đình vội nói: “Tiểu Ngự, cậu muốn rời khỏi nhà họ Phương để đi đâu?”
Phương Ngự không đáp mà đi ra ngoài.
Phương Đình vội gọi lại: “Tiểu Ngự…”
Nhưng Phương Ngự vẫn không quay đầu, gã nhanh chóng biến mất trong tầm mắt người nhà họ Phương.
Chuyện Diệp Quân uống rượu cùng Phương Ngự ở Tiên Bảo Các nhanh chóng lan truyền khắp thành Quan Huyên.
Tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Quân lại xem một kẻ nhỏ bé là bạn tốt, là huynh đệ.
Mà lúc này, Phương Ngự vốn là nhân vật xấu lại trở thành nhân vật tốt ở thành Quan Huyên, các thế gia tông môn lớn và rất nhiều thế lực bắt đầu dạy dỗ vãn bối của mình nhất định phải chính trực, kiên trì với mục tiêu ban đầu của mình giống như Phương Ngự…
Lúc này, người người đều bảo làm người nhất định làm Phương Ngự.
Văn Hoá Viện.
Dương Việt chạy chậm tới phòng ông nội mình Dương Cập, sau khi vào phòng, gã thấy Dương Cập đang ngồi trên ghế dài ở cách đó không xa.
Dương Việt vội vàng đi tới, sau đó nói: “Ông nội, vừa nhận được tin Phương Ngự từ chức rồi, bên trên phê chuẩn ngay lập tức, có lẽ… gã ta được điều chuyển đến nơi khác, chỉ không biết là nơi nào…”
Dương Cập gật đầu, nét mặt không chút cảm xúc: “Ông biết”.
Dương Việt chần chừ một lát rồi nói: “Ông nội, hình như ông không được vui?”
Dương Cập bình tĩnh nói: “Vui chứ, sao lại không vui? Phương Ngự có tiền đồ hơn rồi”.
Dương Việt gật đầu: “Lần này không còn ai dám khinh thường gã ta nữa, hơn nữa chắc chắn thư viện sẽ giao trách nhiệm nặng nề cho gã ta…”
Dương Cập cười châm chọc: “Có quan hệ với viện trưởng đương nhiên là một bước lên mây rồi… Còn những người không có quan hệ với viện trưởng… Cuộc đời này vẫn luôn là như thế, sẽ không thay đổi…”
Lúc này, chợt có một ông lão đi vào phòng.
Thấy người đó, Dương Việt và Dương Cập đều sửng sốt.
Vì người đến chính là Trương Lão của nội các.
Dương Cập vội vàng đứng lên, hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Trương các lão, ngài?”
Trương Lão khẽ mỉm cười: “Dương Cập, thư viện đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó rồi, là có người ở ngoại các nhằm vào ông, ông không có sai sót, chẳng những không có sai sót mà ban đầu còn vì ông chính trực, không thông đồng với bọn họ, nhờ thế mới không mang đến tổn thất cho thư viện. Hiện tại mọi việc đều đã điều tra rõ, nội các đã phê chuẩn, bắt đầu từ bây giờ, ông được đưa vào ngoại các, đảm nhiệm chức vụ Ngự sử Đô sát viện giám sát, có quyền giám sát, vạch tội quan viên, xét duyệt tấu chương chuyển lời, đưa ý kiến cho Viện trưởng…”
Nói xong, ông ta đưa cho Dương Cập một lệnh bài, Dương Cập hơi mơ hồ: “Trương các lão, chuyện gì… xảy ra thế này?”
Trương Lão cười nói: “Là Viện trưởng đích thân căn dặn, còn nữa cháu trai của ông hoàn toàn có tư cách gia nhập thư viện, ông có thể cho thằng bé đến tổng viện báo danh”.
Nói đến đây, ông ta thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: “Viện trưởng bảo ta chuyển lời với ông, ngài ấy nói thư viện mới thành lập chắc chắn có rất nhiều chỗ không hoàn thiện, nhưng ngài ấy hy vọng ông có thể đừng mất đi hy vọng với ngài ấy và thư viện…
Lúc này, Dương Cập đã nước mắt lưng tròng.
Đại Chu.
Nạp Lan Ca đứng trước cửa đại điện, Ám U đứng sau lưng cô.
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm Ám U: “Chắc chắn chưa?”