Tịnh An hừ một tiếng.
“Nhưng mà…”, Nhất Niệm lại nói: “Chúng ta lớn lên cùng một cây, nên ta có thể cho cô biết, ta phải đi làm một việc lớn…”
Hai cô gái nắm tay nhau giẫm lên mặt cỏ đi về phía xa, tiếng cười đùa vẫn liên tục vang lên.
Cây Thiên Hành ở phía sau im lặng nhìn hai người chăm chú.
…
Biển Khổ Giới, Diệp Quân đang hưng phấn dường như nghĩ đến điều gì, hắn cau mày: “Tháp gia, ta gạt đi tu vi trên người mình, vậy có phải sức mạnh Ác Đạo và sức mạnh Thiện Đạo kia sẽ trả lại cho Phạn Chiêu Đế không?”
Hắn còn nhớ ngày đó Phạn Chiêu Đế được một sức mạnh bí ẩn bảo vệ rồi cứu đi.
Tiểu Tháp trầm giọng đáp: “Không biết…”
Diệp Quân im lặng, nét mặt u ám, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại bật cười, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tự tin nói: “Gặp lại cô ta, ta chắc chắn sẽ đâm chết cô ta”.
Bây giờ hắn không có tu vi, nhưng chỉ cần rút kiếm, hắn sẽ là Đại Đế!
Hắn hiện tại không cần sợ Phạn Chiêu Đế.
Đương nhiên hắn cũng sẽ không coi thường người phụ nữ này, sức mạnh bí ẩn đã cứu cô ta lúc trước không đơn giản, rõ ràng sau lưng Phạn Chiêu Đế còn có người chống lưng.
Người chống lưng cho Phạn Chiêu Đế là ai?
Hắn cảm thấy rất thắc mắc.
Vì chủ nhân bút Đại Đạo bị phong ấn ở hệ Ngân Hà, có nghĩa người ra tay không phải là ông ta.
Không phải chủ nhân bút Đại Đạo, vậy ai là người cứu Phạn Chiêu Đế?
Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó híp mắt lại: “Phạn Chiêu Đế, dù người ở sau lưng ngươi là ai, thì ta cũng sẽ giết hết!”
Lúc này, Tổ Đạo bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y run rẩy nói với Diệp Quân: “Không phải ngươi đã không còn tu vi rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Tổ Đạo khó hiểu hỏi: “Vậy ta thì sao, tu vi của ta đâu?”
Diệp Quân nhìn Tổ Đạo: “Không biết”.
“Sao có thể không biết được!”, Tổ Đạo nôn nóng đến nổi nhảy cẫng lên: “Ta… Ta vẫn có thể cảm nhận được tu vi của mình, tu vi của ta vẫn còn… Ngươi đẩy tu vi của ta cho ai rồi”.
Diệp Quân nhìn y: “Ta thật sự không biết”.
“Đại ca à!”, Tổ Đạo bỗng nhào tới trước mặt Diệp Quân, sau đó quỳ xuống: “Cha ơi, ông nội ơi… Cậu lại tản tu vi một lần nữa, thử một lần nữa đi, đẩy tu vi của ta lại cho ta, đẩy lại cho ta!”
Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Ta không còn chút tu vi nào nữa cả, sao có thể đẩy cho ngươi được, yêu cầu này của ngươi có hơi quá đáng đó!”
Tổ Đạo ngồi khuỵu xuống đất, lẩm bẩm như mất hồn: “Chúng sinh của vũ trụ cấp mười sống lại, mấy người Lăng Tiêu cũng sẽ sống lại… Từ khi bắt đầu trận chiến với vũ trụ cấp mười đến nay, mọi người đều sống yên ổn với nhau, bây giờ… lại chỉ có mình ta chịu khổ…”
Nói đến đây, y tự thấy đau khổ, sau đó nằm thẳng xuống đất khóc to.
Nhìn Tổ Đạo lăn lộn dưới đất, Diệp Quân đi tới vỗ vai an ủi y: “Đừng khóc, không phải chỉ là không có tu vi thôi à, ngươi nhìn ta đi, không phải ta cũng không có tu vi sao, ta có hoảng hốt chút nào đâu, có một câu tục ngữ rất đúng, mỗi lần thất bại đều là khởi đầu mới, chỉ cần kiên trì không từ bỏ thì sẽ có ngày thành công, A Tổ, ta tin ngươi làm được!”
Tổ Đạo nằm dưới đất khóc to: “Cút, ngươi cút cho ta, ta hiểu rồi, gặp phải các ngươi là xui xẻo tám đời của ta”.
Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, lắc đầu thở dài: “A Tổ, dù gì ngươi cũng là Tổ Đạo, mới gặp thất bại một tí mà đã chán chường lười biếng, không chịu cố gắng thì sao này làm sao làm được việc lớn, tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng còn có chút tu vi, ngươi nhìn ta đi, ta làm gì còn chút tu vi nào, cứ khóc lóc như thế thì còn thể thống gì nữa?”
Tiểu Tháp: “…”
Tổ Đạo ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, run rẩy nói: “Ngươi là ma quỷ phải không?”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân không quan tâm đến Tổ Đạo đang khóc lóc nữa, hắn cũng không thông cảm cho tên này được, lúc trước y từng giết hại chúng sinh, còn ác hơn cả Phạn Chiêu Đế nữa.