Tông Ô lập tức kinh hãi nói: “Trời ạ... đây là mảnh vụn pháp luật Vô Thượng... huynh vậy mà lại giết một kẻ dị đoan, huynh thật dũng mãnh!”
Diệp Quân: “...”
Dị đoan!
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không phải rất yếu sao?”
Vẻ mặt Tông Ô cứng đờ.
Thấy vẻ mặt Tông Ô, Diệp Quân lắc đầu cười, đương nhiên hắn càng vui hơn, xem ra, hắn đến đây, cũng không biến thành kẻ yếu.
Bây giờ, quả thực hắn không giống trước kia, dù sao, kiếm ý hiện tại của hắn tương đương với chín phần uy lực của kiếm Thanh Huyên, không thể nói có thể tung hoành ngang dọc toàn bộ vũ trụ, nhưng chắc chắn không phải kẻ yếu.
Tông Ô bỗng cười khổ: “Diệp huynh, những kẻ dị đoan đến từ dị vực có thực lực rất mạnh, đương nhiên, Diệp huynh hiển nhiên mạnh hơn”.
Diệp Quân nói: “Tông huynh, có thể giới thiệu cặn kẽ về nơi này cho ta biết được không?”
Tông Ô cười nói: “Cái này đơn giản thôi, Diệp huynh đi đến vương thành Thần Khư mua một cuốn “Bách Khoa Thư” là có thể hiểu cặn kẽ nơi này”.
Vừa nói, y vừa chỉ bên phải: "Đi thẳng, sẽ thấy một hành tinh màu đỏ, đó chính là địa chỉ cũ của vương triều Thần Khư”.
Diệp Quân ôm quyền: “Cảm ơn”.
Dứt lời, hắn lên ngự kiếm, biến mất ở cuối tinh không.
Sau khi Diệp Quân rời đi, ông lão đứng sau Tông Ô đột nhiên nói: “Thiếu thành chủ, người này lai lịch phi phàm, sao không thu phục hắn ta?”
Tông Ô lắc đầu: “Hắn giết kẻ dị đoan ở dị vực, kết thù với dị vực, nếu chúng ta chiêu mộ hắn thì chẳng khác nào thay hắn gánh chịu hậu quả, cái giá phải trả quá lớn, không đáng”.
Ông lão muốn nói lại thôi.
Ngược lại ông ta cảm thấy đáng giá, bởi chàng trai trẻ khi nói về kẻ dị đoan, tỏ ra rất bình thản, nói cách khác, đối phương có thể mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Tất nhiên, ông ta không nói thêm gì nữa.
Tông Ô thấp giọng nói: “Mảnh vụn pháp luật Vô Thượng...”
Ánh mắt y chợt lóe lên.
Trong lòng ông lão nặng trĩu: “Thiếu thành chủ, cho dù chúng ta không thu phục được người này, nhưng cũng không nên tùy tiện kết thù kết oán...
Tông Ô mỉm cười nói: “Vu Lão, nhiều khi, giết người không nhất thiết phải tự mình ra tay, biết chưa?”
Sắc mặt ông lão tối sầm, liếc nhìn Tông Ô, ông ta có cần chạy trốn không nhỉ?
Thực lực ông ta mạnh hơn Tông Ô rất nhiều, nhưng khi đối mặt với Diệp Quân, ông ta cảm thấy thiếu niên này thâm sâu khó lường, theo kinh nghiệm của ông ta, chắc chắn thiếu niên này không phải người bình thường, nếu như lôi kéo tất nhiên là tốt, nếu không thể lôi kéo thì không nên đắc tội, kết mối thiện duyên cũng được.
Nhưng ông ta không ngờ được, Thiếu thành chủ lại khăng khăng lựa chọn phương án thứ ba.
Kết thù!
Mặc dù muốn mượn đao giết người, nhưng làm chuyện như vậy sao có thể không có sơ hở chứ?
Ông lão thầm thở dài.
Mấy năm nay, làm công không dễ dàng!
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Quân đi đến một hành tinh màu đỏ, vừa đến gần hành tinh này, hắn lập tức cau mày, vì hành tinh này hơi kỳ lạ, cả hành tinh tỏa ra năng lượng quỷ dị, khi đến gần, hắn phát hiện, năng lượng kỳ lạ này sẽ ăn mòn kiếm ý và tu vi của hắn.
Dĩ nhiên, kiếm ý của hắn không hề sợ.
Diệp Quân hơi mơ hồ, hành tinh này ở được sao?
Không suy nghĩ nhiều, hắn ngự kiếm, biến mất cách đó không xa, khi tiến vào hành tinh, hắn mới phát hiện, trong hành tinh, có năng lượng đỏ thắm nồng nặc và mạnh mẽ, nếu không phải hắn có kiếm ý ngăn cản, bảo vệ mình thì hắn đã không thể sống sót ở nơi này.
Diệp Quân cau mày, rốt cuộc đây là nơi nào?
Chẳng bao lâu sau, Diệp Quân đáp xuống một ngọn đồi, hắn nhìn quanh, rất nhanh, hắn phát hiện một bức tượng ở bên phải, bức tượng cao gần vạn trượng, hai tay dang ra hai bên, trong lòng bàn tay mỗi bên, đều có lửa bùng cháy, bên trái là ngọn lửa màu trắng, giống như tuyết, còn bên phải là ngọn lửa màu đen.
Mà dưới chân tượng là một tòa thành cổ.
Diệp Quân ngự kiếm, biến mất tại chỗ, khi xuất hiện, hắn đã đi đến trước tượng đá.