Sau khi dư luận trong thành ngày càng nhiều, dường như mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tại phủ Tư Mệnh.
Trong đại điện, Nam Tiêu ngồi trên ghế, cách đó không xa là một nhóm chủ quản của phủ Tư Mệnh, lúc này sắc mặt các chủ quản đều u ám, trong mắt hiện lên sát ý.
Nam Tiêu thì lại khá bình tĩnh, y nhìn mọi người, sau đó nói: “Các vị huynh đệ thấy thế nào?”
Một chủ quản bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Những lời đồn thổi lung tung bên ngoài đó rõ ràng là do nhà họ Quân gây ra, đến gặp xử lý nhà họ Quân là được”.
“Tiêu diệt nhà họ Quân”.
Lập tức có người đáp lại, chẳng mấy chốc càng có nhiều hơn hưởng ứng.
Phủ Tư Mệnh có bao giờ bị người ta chèn ép sỉ nhục đến mức này đâu?
“Phải nghĩ đến kế lâu dài”.
Nhưng lúc này, một quản sự bỗng nói: “Nhà họ Quân không đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu chúng đã dám công khai ra tay với lão đại thì chắc chắn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, bây giờ đột nhiên ra tay có khả năng sẽ trúng chiêu của chúng, rơi vào thế bị động…”
Chủ quản lên tiếng đầu tiên đó nói: “Vậy lẽ nào chúng ta cứ ngồi chờ chết? Ta đề nghị chúng ta tiến hành một cuộc điều tra lớn với nhà họ Quân, chúng đã gài bẫy hãm hại chúng ta, không có bằng chứng, chúng chỉ có thể gài bẫy, nhưng nếu chúng ta hại lại chúng, không có bằng chứng, cũng có thể đưa ra bằng chứng, xem ai sợ ai…”
“Có lý lắm”.
Có quản sự lập tức đồng ý: “Không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết, phải chống trả, nếu không người khác sẽ cho rằng phủ Tư Mệnh chúng ta dễ bắt nạt! Gọi người đi, lập tức đi tiêu diệt chúng, đào mộ của tổ tiên chúng lên”.
Lúc này một ông lão bỗng nói: “Không được”.
Mọi người đều nhìn ông lão, ông lão là Tống Kỷ - quan kiểm sát của phủ Tư Mệnh, mọi người đều gọi ông ta là Lão Kỷ, lý lịch rất tốt, làm việc rất điềm tĩnh, rất được mọi người trong phủ Tư Mệnh kính trọng.
Nam Tiêu cũng nhìn Tống Kỷ: “Lão Kỷ, ông nói thử xem”.
Lão Kỷ gật đầu: “Việc doanh nhân vi phạm pháp luật là việc của chúng, nhưng chúng ta là cơ quan thực thi pháp luật nên không được phép biết luật mà còn vi phạm, vì một khi biết luật mà còn vi phạm thì bản chất sẽ khác hoàn toàn khác. Hơn nữa, một khi chúng nắm được điểm này, lại tiết lộ ra ngoài thì sẽ là đòn chí mạng với chúng ta… Nếu là thương nhân bình thường, dĩ nhiên chúng ta sẽ có cách tóm được điểm yếu của chúng, không để chúng nói, nhưng các vị đừng quên, hiện tại chúng ta đang đối mặt với nhà họ Quân… Chúng ta không có cách tóm được cổ của chúng”.
Mọi người đều lặng thinh.
Lão Kỷ nói tiếp: “Còn nữa, bây giờ các hành vi của nhà họ Quân đều có nghĩa là chúng sẽ đối đầu đến cùng với chúng ta… Chúng ta chỉ có thể bất biến trong tình hình vạn biến khi đối mặt với hành động của chúng”.
Nghe thế, mọi người đều nhíu mày.
Một quản sự trầm giọng nói: “Lão Kỷ, ý ông là chúng ta không làm gì cả?”
Lão Kỷ gật đầu: “Đừng làm gì cả”.
Quản sự khó hiểu: “Tại sao?”
Sau một hồi im lặng, Lão Kỷ chậm rãi nói: “Mọi người tức giận”.
Mọi người tức giận!
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Một chủ phấn khích nói: “Ta hiểu ý của Lão Kỷ rồi, ý của Lão Kỷ là nhà họ Quân quang minh chính đại hại chúng ta, hất nước bẩn vào bộ phận chấp pháp chúng ta, chúng không chỉ thách thức quyền uy của phủ Tư Mệnh ta mà còn đang thách thức với quyền uy của cả Chúng Thần Điện…”