Tội nữ trầm giọng nói: “Đại nhân không thích người khác gọi người là thần”.
Diệp Quân nhìn tội nữ, không nói gì.
Tội nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi lo đại nhân có ý đồ với thần ấn sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Tội nữ lập tức lắc đầu: “Không thể nào, ngươi không thể nào tưởng tượng được tín ngưỡng của Mục Khánh đại nhân với Thượng Thần Thần Nhất đâu, ngươi là người thừa kế của Thượng Thần Thần Nhất, chắc chắn đại nhân sẽ trung thành với ngươi”.
Mộc Nguyên ở một bên bỗng nói: “Cô nương, cô vẫn còn non trẻ quá”.
Tội nữ nhìn Mộc Nguyên, Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Mục Khánh ấy à, ta biết năm đó ông ta cũng được xem là người khiêm tốn nhất lúc ở thần điện, không tranh không đoạt, cũng không tham dự vào bất kỳ cuộc tranh chấp phe phái nào, nhưng cuối cùng ông ta sống sót sau cuộc nội chiến, chỉ riêng điều này thôi cũng thấy được ông ta không đơn giản”.
Nghe thế tội nữ lặng thinh.
Mộc Nguyên nói tiếp: “Làm gì cũng nên nhìn trước trông sau, thế nên ta đề nghị chúng ta tạm thời không nên tiết lộ chuyện thần ấn xuất hiện, nếu không một khi để lộ, sẽ khiến những kẻ năm đó lại phát điên. Phải biết rằng, thần ấn không chỉ là một biểu tượng cho thân phận, mà còn có rất nhiều bảo vật do Thượng Thần Thần Nhất để lại trong đó, nếu bây giờ để bị bại lộ, đám già chết tiệt kia chắc chắn sẽ chạy đến cướp nó như kẻ điên”.
Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Đáng sợ nhất là chúng hợp sức lại với nhau”.
Hợp sức!
Nghe thế mí mắt Diệp Quân khẽ giật.
Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, cấp bách hiện giờ là phải làm hai việc, đầu tiên là thu phục hai tổ thú Âm Dương mà Thượng Thần Thần Nhất để lại, chúng tuyệt đối trung thành với Thượng Thần Thần Nhất, cậu có thần ấn, có cơ hội rất lớn để thu phục chúng. Việc thứ hai là nhanh chóng nâng cao thực lực của cậu. Tóm lại, mục đích hiện giờ của chúng ta là khiêm tốn phát triển”.
Diệp Quân bỗng cười nói: “Mộc Nguyên tiền bối, trước kia ông làm gì ở thần điện?”
Mộc Nguyên mỉm cười: “Ta là Văn Thần Thị, chủ yếu xử lý vài việc hành chính của thần điện, quản lý vũ trụ”.
Diệp Quân nói: “Thì ra là thế”.
Mộc Nguyên nói: “Cậu Diệp, với thực lực bây giờ của chúng ta, chúng ta vẫn không thể địch lại đám ngụy thần kia, nếu cậu muốn có được lòng trung thành của những thuộc hạ trước kia của Thượng Thần Thần Nhất thì cậu phải nâng cao thực lực, nếu không có thể họ sẽ không đi theo cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Hắn nhìn Mộc Nguyên và tội nữ, sau đó nói: “Ta dẫn hai người đến một nơi”.
Dứt lời, hắn dẫn hai người kia đi vào Tiểu Tháp.
Vừa bước vào Tiểu Tháp, hai người kia đều sửng sốt.
Vài giây sau vẻ mặt hai người trở nên nghiêm trọng, nhất là Mộc Nguyên, ông ta nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng chấn động.
Lúc này ông ta bỗng nhận ra hình như mình đánh giá cậu Diệp này hơi thấp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân đi đến trước một đại điện, đại điện này là đại điện trong thần ấn, được hắn chuyển vào trong Tiểu Tháp.