Cách đó không xa, khi Diệp An nhìn thấy Diệp Quân đang bị bao vây tấn công, cô ấy không tiếp tục để ý tới Táng Cương ở bên cạnh nữa, mà cầm lấy cây trường thương xông ra ngoài.
Táng Cương ngồi khoanh chân lại, cô bé chậm rãi nhắm đôi mắt đỏ như máu, trong cơ thể của cô bé, huyết mạch phong ma đang sôi sục giống như nước sôi.
Táng Cương tham lam hấp thụ huyết mạch phong ma mà vừa nãy hút được từ trên người của Diệp An!
Ở bên kia, sau khi Diệp An tham gia vào trận chiến, tình thế đã lập tức bị đảo ngược.
Ầm!
Một thương của Diệp An đẩy lui Tả Lâu, ông ta vừa dừng lại, một cây thương dài giống như tia sét, lao thẳng về phía ông ta.
Tả Lâu hơi biến sắc, tung ra một quyền.
Ầm!
Tả Lâu lại lần nữa bị đẩy lui.
Diệp An cũng không tiếp tục tấn công ông ta nữa, mà quét mạnh cây thương về phía Hòe Hầu đang bao vây tấn công Diệp Quân ở cách đó không xa.
Ầm! Một thương mang màu đỏ tươi quét tới, Hòe Hầu bị đẩy ra xa gần nghìn trượng.
Sau khi Hòe Hầu dừng lại, ông ta nhìn qua tay phải của mình hơi rạn nứt, khẽ khiếp sợ, thực lực của hai tỷ đệ này thực sự không bình thường lắm, người này còn yêu nghiệt hơn cả người kia.
Giờ phút này ông ta hơi tò mò và sợ hãi về thế lực đằng sau Diệp Quân và Diệp An.
Có thể bồi dưỡng ra được hai yêu nghiệt thiên tài đáng sợ như vậy, nhất định không phải là thế lực tầm thường, e là ít nhất phải có ba vị cường giả cảnh giới Thần Tổ trở lên, thậm chỉ là trên cả cảnh giới Thần Tổ!
Nghĩ tới đây, sắc mặt của ông ta càng trở lên khó coi.
Trên cả cảnh giới Thần Tổ sao?
Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa rồi, bây giờ chính là ngươi chết ta sống.
Cách đó không xa, sau khi giảm bớt đi hai vị cường giả cảnh giới Thần Tổ, áp lực của Diệp Quân bỗng nhẹ đi rất nhiều, lại có sự tăng cường của sức mạnh huyết mạch và kiếm Thanh Huyên, hắn hoàn toàn có thể chống lại được hai vị cảnh giới Thần Tổ, thậm chí là áp chế được hai vị ở cảnh giới Thần Tổ, nhưng nếu muốn giết chết đối phương, thì vẫn rất là khó khăn. Vì Bùi thần hầu và Âm thần hầu bây giờ đã thông minh hơn rồi, không còn dám đối đầu trực diện với hắn nữa, mà bắt đầu cản trở hắn!
Đối phương đang kéo dài thời gian!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, chẳng lẽ đối phương còn có viện binh sao?
Đúng rồi!
Còn một vị thần hầu nữa chưa xuất hiện!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Quân nhất thời trở lên hơi khó coi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Táng Cương, thấy Táng Cương đang ngồi đó hấp thụ huyết mạch phong ma, hắn lập tức cau mày lại, lẽ nào nha đầu này thật sự là người thân của mình sao?
Táng Cương là người duy nhất hắn từng gặp có thể nuốt chửng được huyết mạch phong ma như vậy.
Không suy nghĩ nhiều, Diệp Quân thu lại ánh mắt, hắn quay đầu nhìn về phía Bùi thần hầu và Âm thần hầu, giây sau, huyết mạch phàm nhân trong cơ thể hắn cũng bắt đầu dâng trào lên.
Hai loại sức mạnh huyết mạch!
Vào lúc sức mạnh của huyết mạch phàm nhân xuất hiện, khí tức của Diệp Quân lại lần nữa điên cuồng tăng vọt.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Bùi thần hầu và Âm thần hầu ở cách đó không xa lập tức tối sầm lại.
Không chỉ có hai người bọn họ, những người ở xung quanh lúc này cũng đều sửng sốt.
Lại một loại huyết mạch khác sao?
Hơn nữa, huyết mạch này còn không hề yếu hơn loại huyết mạch đầu tiên!
Âm thần hầu gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta không tin tổ tiên của ngươi lại có nhiều người tài giỏi đến như vậy.”
Dứt lời, lão ta đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng âm u lao về phía Diệp Quân.
Bùi thần hầu ở bên cạnh lão ta cũng lao theo.
Diệp Quân mặt không cảm xúc nhìn hai thần hầu đang lao tới, giây sau, hắn đột nhiên dùng kiếm chém mạnh xuống.
Ầm!
Khi một khoảng kiếm quang nổ tung ra, hai vị thần hầu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Mà lúc này, giọng nói lo lắng của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên từ trong đầu của Diệp Quân: “Mau, thời gian sắp hết rồi.”
Thời gian sắp hết rồi!
Diệp Quân hóa thành một luồng kiếm quang lao về phía hai vị thần hầu, mà hai vị thần hầu không có lựa chọn đối đầu trực diện với Diệp Quân, liên tục lùi về đằng sau.