Trong lúc suy nghĩ cơn buồn ngủ ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng sau đó, hắn chợt cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn nhất thời khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy thế, Tô Tử hơi đau lòng nói: “Nếu muốn ngủ thì ngủ đi, tôi trông chừng anh!”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được, nếu ngủ mất, một khi gặp nguy hiểm thì cô phải làm sao? Cô cứ nói chuyện với tôi là được”.
Đương nhiên là hắn không dám ngủ, dã thú còn đỡ, hắn sợ người phụ nữ áo tím trong máy bay trước đó kìa, ả là yêu!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tô Tử ôm hắn vào lòng, vừa cảm động vừa tức giận: “Bây giờ anh còn quan tâm tôi làm gì, mau ngủ đi!”
Diệp Quân lại lắc đầu một lần nữa: “Cô nói chuyện với tôi đi!”
Thấy Diệp Quân kiên trì như thế, Tô Tử hơi bất đắc dĩ, chỉ đành thoả hiệp. Thật ra cô ấy cũng sợ, sợ sau khi Diệp Quân ngủ say sẽ không thể tỉnh lại nữa, vì tình trạng của Diệp Quân lúc này rất tệ.
Thấy Diệp Quân lại buồn ngủ, Tô Tử vội nói: “Anh muốn nói gì?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Tô Tử gật đầu, cười đáp: “Đương nhiên rồi, lúc đó tôi còn tưởng anh là bạn trai của Uyển Du!”
Diệp Quân cười hỏi: “Bạn trai ý là tướng công à?”
Tô Tử lắc đầu: “Không phải!”
Diệp Quân thắc mắc: “Vậy thì là gì?”
Tô Tử giải thích: “Bạn trai có nghĩa là hai người ở bên nhau một khoảng thời gian, nếu hợp nhau thì kết hôn, trở thành vợ chồng, nếu không hợp thì chia tay. Cho nên bạn trai không thân thiết bằng chồng, nhưng lại thân hơn bạn bình thường’.
Diệp Quân nói: “Tôi nhớ lúc đó cô có hỏi tại sao tôi không ngủ cùng Uyển Du”.
Tô Tử cười đáp: “Nếu là người yêu mà hai bên đều đồng ý thì có thể sống chung”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ý là có thể ngủ chung à?”
Tô Tử gật đầu: “Hai bên đều đồng ý thì có thể”.
Diệp Quân gật đầu, phong tục nơi này thật sự không giống ở vũ trụ Quan Huyên cho lắm. Đồng thời hắn cũng hơi xấu hổ, lúc trước hắn còn nói Tô Tử và Uyển Du đều là bạn gái của hắn!
Đều tại Uyển Du!
Nói bạn gái có nghĩa bạn là nữ giới!
Đúng là nói bậy!
Nhưng không thể không nói, ngôn ngữ của Hoa Hạ này đúng là uyên thâm!
Sau khi trò chuyện một lúc, Diệp Quân lại cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới.
Tô Tử khẽ hỏi: “Buồn ngủ à?”
Diệp Quân đang muốn cắn đầu lưỡi của mình lần nữa, nhưng lúc này, Tô Tử đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó đưa vào trong áo mình.
Oanh!