Tịnh An lắc đầu: “Chưa từng”.
Nhất Niệm chợt nói: “Có một thế lực là vùng đất Cựu Đạo”.
Tịnh An cau mày, không phản bác.
Diệp Quân hỏi: “Cựu Đạo này là?”
Nhất Niệm đáp: “Là một Đạo rất cổ xưa, cũng là tiền thân của Đại Đạo hiện hữu, lúc trước đã từng giao thủ với chúng ta, còn đánh bại quan chấp hành đứng đầu của chúng ta lúc đó. Nhưng không biết vì lý do gì mà nó biến mất, chúng ta cũng không tìm thấy nó nữa, tiếp theo Đại Đạo hiện hữu này vừa mới xuất hiện đã rất lợi hại, nhưng sau đó cũng không biết vì lý do gì mà ngày càng sa sút…”
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Có thể cho ta mười ngày không? Mười ngày sau ta đi tới nền văn minh Thiên Hành với các cô”.
Nhất Niệm cười đáp: “Được”.
Tịnh An không nói gì, ở nơi này còn có đồ ăn, có chỗ chơi, rất vui.
Diệp Quân cười khẽ, sau khi trò chuyện một lúc nữa với hai người, hắn đi tới Ngũ Trọng Thiên.
Rèn luyện!
Nâng cao thực lực!
Làm một trận lớn!
Diệp Quân vừa đi Ngũ Trọng Thiên, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên bên tai hắn: “Không biết Diệp thiếu đến chơi nên không tiếp đón từ xa, đây là chút tấm lòng của tại hạ, xin Diệp thiếu nhận cho”.
Giọng nói vừa dứt câu, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân nghi ngờ nhìn nhẫn không gian trước mặt, cao thủ Ngũ Trọng Thiên này làm gì vậy?
Lúc này một ông lão xuất hiện trước mặt hắn, ông lão mặc trường bào màu đen, râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, trên mặt là nụ cười lấy lòng không hề có ý định giấu đi, thậm chí còn hơi nịnh hót.
Diệp Quân chợt hiểu được chút chút.
Trận chiến với Chiêu Võ Đạo Đế và Tam điện chủ Ác Đạo diễn ra ngay tại Đăng Thiên Vực, cao thủ trong này ở gần như thế sao có thể không nhìn thấy được?
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn không gian kia, bên trong có gần mười nghìn Tổ Mạch, hơn nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Tiền bối không cần làm vậy, hai chúng ta không thù không oán, sao ta có thể cướp của ông được?”
Dù hắn hám của nhưng vẫn là người có đạo đức, không thù không oán với đối phương mà nhận như thế thì đúng là ỷ thế hiếp người.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt ông lão lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, ông ta nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Không giấu gì cậu, tại hạ có chuyện muốn nhờ”.
Diệp Quân hỏi: “Ông muốn rời khỏi nơi này sao?”
Ông lão vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Nói xong, ông ta cúi thấp người với Diệp Quân: “Mong Diệp thiếu ra tay giúp đỡ, tại hạ sẵn lòng đi theo Diệp thiếu nghìn năm”.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Ông lão hơi do dự rồi nói: “Vạn năm cũng được”.
Diệp Quân vẫn im lặng.
Ông lão khẽ thở dài rồi nói: “Chỉ cần Diệp thiếu ra tay giúp đỡ, Diệp thiếu muốn thế nào cũng được”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với Ung Đế thì thực lực của tiền bối thế nào?”
Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước khi ông ta đột phá, ta và ông ta có thể nói là ngang bằng nhau, sau khi ông ta đột phá thì ta không bằng ông ta”.
Ngang bằng nhau!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, phải biết rằng trước khi chưa đột phá, Ung Đế đã có thể chiến đấu với cao thủ Diệt Đạo rồi.
Quả nhiên người bị giam ở đây không ai là tầm thường.
Diệp Quân lại nói: “Lúc trước Ung Đế tiền bối từng bảo ta tuyệt đối đừng tới Trọng Thiên này, cao thủ ở Trọng Thiên này tính tình nóng nảy, không dễ tiếp xúc…”
Nhân phẩm!
Hắn kêu gọi cao thủ không chỉ xem thực lực, đương nhiên còn phải chú trọng nhân phẩm, nhân phẩm không tốt giữ ở bên cạnh thì chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, ông lão cười khổ: “Diệp thiếu, thật ra cao thủ có thể đi tới cấp bậc Khai Đạo này, trên tay ai không từng dính máu tươi của sinh mệnh vô tội chứ? Một người là tốt hay xấu quyết định khi người đó đối mặt với ai, cũng như lúc này, người ta đối mặt là Diệp thiếu, thì đương nhiên ta sẽ là người tốt, vì ta hoàn toàn không có tư cách, cũng không dám làm chuyện xấu với Diệp thiếu, ngay cả suy nghĩ làm chuyện xấu cũng không dám có”.
Diệp Quân im lặng.