Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân bắt đầu dần chồng chất ô vuông thời không theo cách Nhất Niệm dạy, thật sự là rất khó.
Vì trong ô vuông thời không còn chứa đựng sức mạnh thời không vô cùng lớn, chỉ điều khiển chúng thôi cũng đã rất vất vả rồi, càng chưa nói đến chuyện chúng chồng chất lên nhau, mà sau khi chồng chất còn phải nén lại.
Đối với hắn thì đây là một khiêu chiến vô cùng lớn.
Lúc đầu đương nhiên là liên tục thất bại, nhưng hắn cũng không tức giận, hắn thử nghiệm hết lần này đến lần khác, dần dần bắt đầu có chút hiệu quả.
Dưới tàng cây sinh mệnh Thiên Hành, Tịnh An và Nhất Niệm ngồi cạnh nhau, hai người chống cằm, ngẩng đầu nhìn những cái quả trên cây sinh mệnh Thiên Hành.
Tịnh An chợt nói: “Có tổng cộng chín mươi nghìn sáu trăm hai mươi mốt quả, trong đó có mười ba nghìn hai trăm ba mươi mốt quả có thể ăn được”.
Dứt lời, cô ta quay đầu hưng phấn nói với Nhất Niệm: “Có nhiều quả như thế, chúng ta hoàn toàn có thể mở một trang mới trong gia phả”.
Nhất Niệm trợn mắt, không quan tâm đến cô ta.
Tịnh An cười hì hì: “Chắc chắn sư phụ sẽ không đồng ý nhỉ”.
Nhất Niệm chợt nói: “Tịnh An, cô nói xem Thiên Hành Chủ mạnh như thế sao có thể bị nhốt lại được?”
Nụ cười trên mặt Tịnh An dần biến mất, thay vào đó là sự nặng nề.
Thiên Hành Chủ!
Hai người mạnh nhất ở nền văn minh Thiên Hành là Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu, mà Thiên Hành Chủ còn có báu vật đứng thứ nhất nền văn minh Thiên Hành là đạo hoả Thiên Hành và báu vật đứng thứ hai là Thiên Hành Thư, đạo hoả Thiên Hành này chính là nguồn gốc của mọi ngọn lửa, lửa Thiên Hành do nền văn minh Thiên Hành làm ra hiện tại đều được tạo ra từ ngọn lửa của nó, chỉ có Thiên Hành Chủ các thời đại mới biết uy lực của nó rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Còn Thiên Hành Thư này chính là do Thiên Hành Chủ đời thứ nhất viết ra, nghe đồn trong đó có đạo pháp chí cao vô thượng.
Mà cao thủ tuyệt thế như vậy kết hợp với hai món thần vật mà lại bị nhốt.
Trong mắt Nhất Niệm lộ vẻ lo lắng.
Bây giờ cô ta đã không còn tình cảm gì với nền văn minh Thiên Hành, nhưng lại có tình cảm với Thượng Thần Thiên Vân và Thiên Hành Chủ, năm đó cô ta làm quan chấp hành là do Thiên Hành Chủ tự mình bổ nhiệm, không chỉ thế mà năm đó Thiên Hành Chủ còn đưa cho cô ta một ngọn lửa Thiên Hành.
Có một điều đáng nói là Thiên Hành Chủ không phải đời này truyền qua đời khác, mà là mọi người cùng nhau chọn ra.
Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu mỗi nhiệm kỳ đều là quả xuất sắc nhất của nền văn minh Thiên Hành.
Tịnh An nhìn Nhất Niệm bên cạnh, cô ta biết chắc chắn Nhất Niệm vẫn còn tình cảm với nền văn minh Thiên Hành, có điều bây giờ xảy ra chuyện như thế, Nhất Niệm không thể dễ dàng tha thứ cho nền văn minh Thiên Hành được.
Nhưng nếu cô ta trở thành Thiên Hành Chủ thì chắc chắn Nhất Niệm sẽ tha thứ cho cô ta. Vì hai người là quả trên cùng một cành.
Dù trước đây rất hay cãi nhau, nhưng ngày hôm sau là làm lành ngay.
Nghĩ đến đây, Tịnh An trở nên vui vẻ.
Lúc này, dường như Tịnh An cảm nhận được điều gì, cô ta cất lời: “Đi”.
Dứt lời, cô ta kéo Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp.
Ở bên ngoài có một hoả ảnh xuất hiện trước mặt hai cô gái, hoả ảnh cúi người hành lễ, sau đó nói: “Điện chủ hẹn Diệp công tử ba ngày sau quyết chiến ở Đăng Thiên Vực”.
Quyết chiến!
Tịnh An nhíu mày, cô ta liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi lui xuống đi”.
Hoả ảnh cúi chào, sau đó lùi về sau một chút.
Nhất Niệm chợt nói: “Cũng xấp xỉ ba mươi năm rồi”.
Tịnh An nghiêm túc nói: “Chắc chắn ông ta không chỉ có một mình”.
Nhất Niệm hỏi: “Đã điều tra được Nhất điện chủ của Ác Đạo Minh chưa?”
Tịnh An lắc đầu: “Vẫn chưa”.
Nhất Niệm nhất thời hơi khó tin: “Nền văn minh Thiên Hành của chúng ta… của các cô cũng không điều tra được à?”
Tịnh An trầm giọng nói: “Điện chủ này rất bí ẩn, lúc trước ta từng hỏi sư phụ, sư phụ cũng nói là không biết, bà ấy chỉ biết Nhị điện chủ này và Pháp Thần Ác Đạo kia”.
Nhất Niệm sa sầm mặt.
Tịnh An hỏi: “Có cần ta phái người đi giết chết ông ta không?”