Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói ra chuyện Vũ Trụ Kiếp và Nghịch Lưu Giả.
Hắn không có nhiều thời gian nên hắn lựa chọn nói thẳng.
Nếu được thì hợp tác, không được thì thôi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
Nửa giờ sau, Dạ Thư Nhu đi đi lại lại trong sảnh một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Diệp công tử, cho dù ta lên ngôi thì cũng không thể phái quân giúp đỡ Chân vũ trụ”.
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu, không nói gì.
Dạ Thư Nhu nói tiếp: “Đây không phải cuộc chiến của đế quốc Vĩnh Dạ, tuy cường giả của đế quốc Vĩnh Dạ rất mạnh, nhưng còn thua xa Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, để bọn họ tham chiến sẽ thương vong rất nhiều, vì vậy, cho dù ta lên ngôi thì cũng không thể đồng ý điều kiện này”.
Diệp Quân nói: “Vũ Trụ Kiếp bùng phát thì không ai được tha!”
Dạ Thư Nhu trầm mặc.
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu: “Mục đích của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả là hỗ trợ tà đạo, hủy diệt tất cả sinh linh vũ trụ, Chân vũ trụ thất bại thì đế quốc Vĩnh Dạ cũng không được tha”.
Dạ Thư Nhu thở dài: “Diệp công tử, cho dù ta tin ngươi thì đế quốc Vĩnh Dạ cũng không tin ngươi, chỉ cần không bị Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả uy hiếp, bọn họ sẽ không quan tâm nhiều đến vậy, con người đều rất ích kỷ, hơn nữa…”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, lắc đầu: “Diệp công tử đến muộn rồi!”
Diệp Quân nheo mắt: “Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã đến tìm các người rồi sao?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nói: “Bọn họ nhận lời, nếu đế quốc Vĩnh Dạ không ra tay thì sẽ không nhắm vào đế quốc Vĩnh Dạ phải không?”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Còn nhiều điều hơn Diệp công tử nói”.
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu: “tất cả lãnh thổ của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều thuộc về đế quốc Vĩnh Dạ à?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “An Quân huynh, ra đây đi!”
Một người đàn ông bước ra, người đàn ông này mặc một chiếc áo cổ, mày kiếm mắt tinh, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
Dạ An Quân.
Một vị tranh cử khác!
Lúc này, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Nguy hiểm!”
Ba mươi luồng khí tức đang sợ xuất hiện xung quanh.
Mỗi luồng khí tức đều vượt xa Mệnh Vận Đại Đế.
Đây là một thế cục khác!
Trong đại điện, mấy chục khí tức cực kỳ đáng sợ bao vây chặt lấy Diệp Quân.
Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”.
Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”.
Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?”
Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”.