Đúng lúc này, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Có nguy hiểm!”
Có nguy hiểm?
Diệp Quân ngẩn ra, ngay sau đó ngoảnh sang nhìn Bàn Lăng ở cạnh đó: “Có nguy hiểm!”
Có nguy hiểm!
Khi nghe thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra. Sau đó, Bàn Lăng vung một tay lên cao, trong lòng bàn tay của cô ấy xuất hiện một tia sáng màu đen, nó nhanh chóng biến thành một tấm lá chắn bảo vệ tất cả mọi người. Dường như cùng lúc đó, không gian bốn bề đều rung lên, tiếp theo đã có vô vàn các Diệp Quân kiếm bay tới.
Uỳnh!
Có tiếng động lớn vang lên, cả thời không vỡ tan.
Nhóm Diệp Quân xuất hiện trở lại thì thấy mình đang ở trong một tinh không đen ngòm, mà hiện giờ họ vẫn ở trong tấm lá chắn kia.
Bàn Lăng nghiêm mặt nhìn về phía xa, có một người đàn ông cụt tay chầm chậm xuất hiện ở cuối tầm mắt. Người đàn ông cầm một thanh kiếm, trên người toát lên kiếm thế rất mạnh, tinh hà xung quanh đều sôi trào.
Trông thấy người đó, Bàn Lăng chợt biến sắc mặt: “Thức Kiếm Tiên của binh đoàn đánh thuê Thức Thần!”
Thức Kiếm Tiên!
Nghe vậy, Khô Lão và Bàn Vân ở cạnh đó đều biến sắc mặt.
Cả vực Cửu Châu chỉ có hai Kiếm Đế, ba Kiếm Tiên, năm kiếm tu này được tôn là những người có kiếm đạo đỉnh nhất ở vực Cửu Châu.
Bàn Lăng nhăn mặt, cô ấy không ngờ người này lại nhắm vào Bàn Châu.
Cô ấy nhìn Thức Kiến Tiên rồi nói: “Thức Kiếm Tiên, Bàn Châu ta và binh đoàn đánh thuê Thức Thần của ngươi không thù không oán, ngươi…”
Thức Kiếm Tiên chợt biết mất.
Bàn Lăng hoảng hồn, ngay sau đó đã có một đường kiếm chém mạnh tới.
Gần như chỉ trong phút chốc, tấm lá chắn màu đen bảo vệ bọn họ đã rung lên rất mạnh rồi nứt ra.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có một đường kiếm bay nhanh tới.
Ầm!
Ngay sau đó, tấm lá chắn bảo vệ bọn họ đã vỡ tan và hoá thành các mảnh vụn.
Đường kiếm mạnh mẽ kia khiến bọn họ phải lùi bước liên tục…
Diệp Quân và Lâm Lập được Bàn Lăng bảo vệ nên không gặp vấn đề gì lớn.
Bàn Lăng và Khô Lão đứng đầu thì đang nghiêm mặt, đây là lần đầu tiên họ gặp một trong ba đại Kiếm Tiên, thực lực của gã thật sự vượt ngoài suy đoán của họ.
Bàn Lăng nhìn Thức Kiếm Tiên rồi nghiêm giọng nói: “Cố trụ vững!”
Nói rồi, cô ta chợt xoè bàn tay ra, ngay sau đó đã có một vòng tròn bay ra ngoài nhanh như thanh phi đao.
Ngay khi nó bay ra, vòng tròn lập tức toả ra vô vàn tia sáng.
Thức Kiếm Tiên đứng ở phía xa bất ngờ chém một kiếm xuống.
Đường kiếm như oanh tạc!
Uỳnh!
Ngay sau đó đã có một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả tinh hà rung lên dữ dội, tiếp đó các tia sáng đã vỡ nát, một luồng khí khủng bố lan ra khắp xung quanh.
Khô Lão ra sức bảo vệ nhóm Diệp Quân, tuy họ không bị thương, nhưng Khô Lão thì đã tái mét mặt.
Lúc này, Lâm Lập cũng đang vô cùng hoang sợ.
Y nào đã gặp cảnh này bao giờ.
Bàn Lăng tập trung toàn bộ tinh thần, vòng tròn của cô ta đã vỡ hết rồi.
Chỉ một đường kiếm thôi mà đã dễ dàng phá hỏng thần bảo của cô ta.
Sau khi hạ thần bảo của Bàn Lăng, cơ thể của Thức Kiếm Tiên dần mờ đi, Bàn Lăng chăm chú nhìn thì thấy có một đường kiếm đang bay tới.
Cô ta co đôi con ngươi lại, ngay sau đó có một con yêu thú lao ra từ mi tâm rồi lao về phía Thức Kiếm Tiên.
Bụp!