Một luồng kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt, nhưng sau chốc lát, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện sau lưng ý chí Đại Đạo.
Diên Trì Nhất Kiếm!
Tay phải của ý chí Đại Đạo bỗng siết chặt lại.
Bùm!
Sức mạnh Đại Đạo tăng lên, miễn cưỡng cản được một kiếm kia.
Nhưng lúc này, Diệp Quân lại xông tới trước mặt nó.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Diệp Quân lúc này đã bỏ mặc sống chết, quên đi tất cả.
Chiến đấu!
Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta giết ngươi.
Hắn đã từng có quá nhiều gánh nặng, có quá nhiều trách nhiệm, suy nghĩ cũng quá nhiều, còn bây giờ, hắn không cần cái gì cả, chỉ muốn chiến đấu!
Khi hắn không cần thứ gì nữa, chỉ muốn chiến đấu thật hăng say, uy lực Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử của hắn trở nên càng thuần khiết hơn, sức mạnh nhận được cũng tăng lên rất nhiều.
Đối mặt với nhát kiếm của Diệp Quân, ý chí Đại Đạo nheo mắt kinh ngạc, giờ phút này, nó nhận ra rằng mình đã khinh thường thiếu niên kiếm tu này. Nó đột nhiên duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm về phía trước.
Bùm!
Trong phút chốc, nơi đầu ngón tay nó biến thành một lốc xoáy vô thẳm!
Lốc xoáy Đại Đạo!
Trong lốc xoáy Đại Đạo tràn ngập sức mạnh Đại Đạo, Diệp Quân lập tức bị cuốn vào bên trong lốc xoáy này, sức mạnh Đại Đạo vô tận kia dường như đã hoàn toàn cắn nuốt hắn.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên đâm vào thời không trước mắt, trong phút chốc, một luồng kiếm như núi lửa phun trào bắn ra phá vỡ sức mạnh Đại Đạo xung quanh hắn, cùng lúc đó, một luồng kiếm quang xé rách toàn bộ lốc xoáy Đại Đạo, sau đó, Diệp Quân cầm kiếm chậm rãi thoát ra ngoài.
Giữa hai lồng mày của hắn, ấn ký của Ác Đạo vẫn còn đó, cũng chính vì ấn ký Ác Đạo này nên hắn mới không thể nào phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình, nếu không phải như vậy, với huyết mạch phong ma cộng với kiếm ý trật tự của hắn, trong trời đất này chỉ có mấy đại lão mới có thể trị nổi hắn.
Thấy Diệp Quân chậm rãi đi ra, ý chí Đại Đạo híp mắt, không chờ nó kịp ra tay, Diệp Quân đột nhiên lao tới trước người nó, sau đó chém xuống một kiếm.
Ý chí Đại Đạo đưa tay chống đỡ.
Bụp!
Luồng kiếm quang vỡ ra, Diệp Quân lập tức bị đánh bay ra ngoài, nhưng rất mau chóng dừng lại, hắn nhìn tay phải của mình, toàn bộ cánh tay đã mất đi cảm giác.
Đằng xa, ý chí Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, đột nhiên tay phải nó siết chặt lại, Diệp Quân ở khu vực thời không đó đột nhiên dần dần tan biến.
Sau khi nhận ra luồng sức mạnh bốn phía càng ngày càng kinh khủng, Diệp Quân giơ kiếm Thanh Huyên tiến lên phía trước chém một nhát, thời không trước mặt hắn lập tức nứt ra, sau đó, hắn bước lên phía trước, tiếp tục chém một kiếm về phía ý chí Đại Đạo.
Thấy Diệp Quân lại tiếp tục vô hiệu hóa sức mạnh của mình, ý chí Đại Đạo nhíu mày, ánh mắt nó dừng lại trên thân kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.
Thanh kiếm này có vấn đề!
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Quân đã đánh tới trước mặt nó, sức mạnh của kiếm thế kia đã khiến nó cảm nhận được một luồng áp lực.
Nó cũng không đỡ lấy nhát kiếm của Diệp Quân, mà cơ thể bỗng run lên, lui về sau ngàn trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Quân.