Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, khu vực thời không nơi hai người phụ nữ đang đứng sụp đổ, ngay sau đó khu vực thời không sụp đổ bị vô số kiếm quang và đao quang bao phủ.
Thấy thế, Diệp Quân ở đằng xa khá ngạc nhiên: “Trong sức mạnh của Lăng tu nữ này không có ý chí Thần Minh”.
Vẻ mặt Mục tu nữ khá phức tạp: “Cô ta là Mệnh Thần”.
Mệnh Thần!
Diệp Quân lặng thinh, mình là thần của mình, cấp bậc Mệnh Thần này chắc chắn là rất mạnh.
Mục tu nữ và Linh tu nữ nhìn Lăng ở đằng xa, vẻ mặt phức tạp, tuy lúc nhỏ họ có đánh nhau, cãi nhau nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày trở thành kẻ thù của nhau…
Ngày càng có nhiều cột sáng xuất hiện xung quanh, điều khiến Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc là lúc sức mạnh của Đồ và Lăng tu nữ đang tác động mấy cột sáng đó thì lại không thể nghiền nát được chúng, những cột sáng đáng sợ đó tụ lại giữa trời và đất, toát ra sức mạnh khiến người khác sợ hãi.
Cổ Hạo và Hề Trọng bên cạnh Diệp Quân nhìn mấy cột sáng đó, vẻ mặt khá phức tạp, nhưng lúc này họ đã không còn sợ nữa.
Đã đến lúc này rồi, họ đã nghĩ thoáng hơn, một là trở nên giàu sang, hai là chết thôi, dù sao đánh xong là xong việc.
Bên kia, Thần Phụ bỗng bay lên trời, ông ta đi tới trước mặt Quân U và người áo đen, mỉm cười nói: “Nên gọi hai vị thế nào nhỉ?”
Người đồ đen không nói gì.
Quân U nhìn ông ta: “Quân U”.
Thấy cô ta không nói thật, Thần Phụ hơi không vui, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, ông ta mỉm cười nói: “Hai vị, ta có thể thấy các ngươi cũng muốn giết Diệp Quân, vừa lúc kẻ thù của nền văn minh Thần Minh cũng là Diệp Quân này, nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không hợp tác với nhau?”
“Hợp tác?”
Quân U cười ẩn ý nói.
Thần Phụ làm như không nhìn thấy nụ cười có ý chế giễu của Quân U, gật đầu: “Đúng thế”.
Quân U cười nói: “Thần Phụ, bọn ta và Diệp công tử này không phải là kẻ thù một mất một còn, bọn ta và hắn chỉ có chút hiềm khích thôi”.
Thần Phụ nhíu mày.
Quân U nhìn Diệp Quân phía dưới: “Nền văn minh Thần Minh sẽ không dùng thủ đoạn như vậy, ta tin chắc chỉ một kiếm tu còn chưa đến cảnh giới Thần Minh thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nền văn minh Thần Minh”.
Thần Phụ không nói gì, sắc mặt sa sầm.
Ông ta đã hiểu ý của đối phương rồi, đối phương muốn nền văn minh Thần Minh và Diệp Quân đều bị thiệt.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là rốt cuộc hai người này đến từ thế lực nào?
Thần Phụ không nói gì nữa, xoay người bỏ đi, nếu nói thêm nữa thì chỉ rước nhục vào thân thôi.
Thấy Thần Phụ rời đi, Quân U bật cười.
Thần Phụ quay lại chỗ cũ, nhìn Diệp Quân nói: “Giết!”.
Việc ông ta muốn bây giờ là nhanh chóng giải quyết đám người Diệp Quân.
Ông ta vừa dứt lời, thần quang tụ lại bỗng dâng lên giữa không trung, dần ngưng tụ thành một thanh thần kiếm màu vàng, thanh kiếm rơi thẳng xuống, mang theo uy lực của bầu trời lao thẳng đến chỗ Diệp Quân, chỉ là uy lực thôi mà đã có thể khiến mọi người ở đó không thở nổi.