Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Vân Mạn, Cố Vân Mạn đi tới trước mặt Diệp Quân, cầm lấy ba bản hợp đồng, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho hắn: “Anh Diệp nhớ đấy, anh nợ tôi một ân huệ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn cầm hợp đồng chuẩn bị rời đi.
Cố Vân Mạn đột nhiên nói: “Anh Diệp, mạo muội hỏi anh một câu, anh là người của Ngân Hà Tông sao?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngân Hà Tông là của tôi”.
Nói xong, hắn xoay người biến mất cách đó không xa.
Tại chỗ, Cố Vân Mạn sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Người trẻ tuổi đều thích khoác lác!”
…
Sau khi Diệp Quân về lại căn hộ thì thấy Mộc Uyển Du đang nằm trên ghế sofa của mình, ngủ thiếp đi.
Diệp Quân chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng bế cô ấy lên sau đó đưa về phòng, vừa đặt xuống giường, cô ấy đã chợt mở mắt, nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Quân chớp mắt: “Chưa ngủ à?”
Mộc Uyển Du lắc đầu.
Diệp Quân cười rồi hỏi: “Đang chờ tôi hả?”
Mộc Uyển Du gật đầu.
Diệp Quân ngồi ở bên giường: “Cô muốn hỏi gì?”
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh không phải người bình thường đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Mộc Uyển Du hỏi: “Anh thật sự là vua của một vũ trụ nào đó ư?”
Diệp Quân lại gật đầu.
Mộc Uyển Du lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngoài hệ Ngân Hà ra còn có vũ trụ khác nữa à?”
Diệp Quân gật đầu: “Có, hơn nữa còn rất nhiều”.
Mộc Uyển Du lại hỏi: “Có thần không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi bảo: “Có rất nhiều người tự xưng là thần”.
Mộc Uyển Du hỏi tiếp: “Anh thì sao? Anh lợi hại nhường nào?”
Diệp Quân cười đáp: “Một kiếm của tôi có thể chém đứt hệ Ngân Hà!”
Mộc Uyển Du sửng sốt, sau đó lườm Diệp Quân: “Khoác lác!”
Diệp Quân bật cười.
Mộc Uyển Du đột nhiên nhìn nhẫn không gian trên tay: “Chiếc nhẫn này… thật sự là vật quý giá nhất của anh ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ở hệ Ngân Hà thì nó đúng là vật quý giá nhất của tôi”.
Mộc Uyển Du nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì sao anh lại tặng tôi?”
Diệp Quân cười: “Thích thì tặng thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?”
Mộc Uyển Du đỏ mặt: “Chẳng phải anh thích Tô Tử sao?”