Diệp Quân ngước nhìn lên. Trực giác mách bảo rằng cường giả vũ trụ Vô Gian đang ẩn nấp trong bóng tối làm ngư ông đắc lợi.
Hắn nói: “Tháp gia, điều tra xem”.
Một hồi sau, Tiểu Tháp nói: “Đang nấp”.
Diệp Quân: “Nấp ở đâu?"
Tiểu Tháp: “Đương nhiên là trong bóng tối rồi”.
Diệp Quân đen mặt.
Thôi xong.
Tháp gia không theo kịp thời đại nữa rồi!
Bên kia.
Vu Dịch cáu kỉnh nhìn chiến trường Loạn Cổ: “Không ngờ phải làm cách này mới mở được vùng thời không này ra”.
Ông lão đi theo sau thì thầm: “Đúng là bất ngờ, thì ra phương pháp của chúng ta đó giờ đều sai hết cả”.
Rồi nhấc mắt nhìn hai người đang đại chiến: “May là Phục Võ ôm hận với văn minh Thiên Hành, bằng không nếu họ liên thủ...”
Vu Dịch nghe vậy thì đanh mặt.
Chính xác.
Nếu họ ở cùng một phe...
Tiếc rằng trên đời không có chữ nếu.
Vu Dịch nói: “Lập tức báo cho trong tộc, thời không Loạn Cổ đã xuất hiện”.
Ông lão gật đầu: “Được”.
Rồi bóp nát một viên đá.
...
Uỳnh!
Sóng xung kích nổ tung lan tràn khắp thời không Loạn Cổ khiến nó chấn động kịch liệt.
Hai người phụ nữ lơ lửng trên không, đối diện nhau.
Tịnh Sơ cầm vỏ kiếm trong tay trái, mặt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra kiếm ý ngùn ngụt.
Phục Võ đặt tay phải sau lưng, váy trắng bồng bềnh, toát ra khí tức võ đại hùng hậu.
Bọn họ nhìn nhau. Một khắc sau, Tịnh Sơ biến mất.
Xoẹt!
Mũi kiếm đã ập về phía Phục Võ.
Bà ta tung cú đấm đáp trả.
Uỳnh!
Quyền mang và kiếm quang vỡ nát. Mũi kiếm tiếp tục đâm tới, nhưng bị hai ngón tay kẹp lại khi chỉ còn cách vầng trán Phục Võ có nửa tấc.
Tịnh Sơ đạp mạnh chân.
Kiếm thoát khởi tay Phục Võ, ầm ầm lao tới nhưng lại đâm hụt.
Phục Võ đã lùi lại nghìn trượng.
Khi Tịnh Sơ chuẩn bị vung kiếm, Phục Võ đã bất thình lình xuất hiện trước mặt. Đấm chưa đến, khí thế đã ồ ạt ập đến như hồng thủy khiến thời không sôi trào.
Tịnh Sơ lại không hề tránh né, vung kiếm bổ xuống.
Uỳnh!
Quyền và kiếm chạm nhau, sức mạnh khổng lồ bùng phát đẩy lui hai bên. Khi Tịnh Sơ vừa dừng chân, một cái bóng đã vồ tới.
Một người mang theo khí thế thiên quân vạn mã khiến đất trời sục sôi.
Tịnh Sơ nheo mắt, xoay người bổ kiếm xuống.
U u u!
Tiếng kiếm minh vang vọng bầu trời.
Uỳnh!
Kiếm quang và quyền mang nổ tung như núi lửa khiến thời không Loạn Cổ trở nên vặn vẹo. Ở nơi trung tâm, Tịnh Sơ và Phục Võ không hề lùi bước, tiếp tục tấn công nhau.
Oành!