Với cả Diệp Quân tu Trật Tự Đạo, xung đột với ý chí thần linh, trực giác nói rằng lật đổ là chuyện sớm muộn phải làm.
Để còn thống nhất vũ trụ nữa.
Diệp Quân gật đầu, cong ngón tay nhỏ máu lên quyển cổ tịch: “Diệp Quân ta xin thề, sẽ dốc sức cả đời để lật đổ ý chí thần linh”.
Lời vừa dứt.
Ầm.
Quyển cổ tịch chấn động, lóe ra một tia sáng vàng xông thẳng lên cao.
Các cường giả Dị phủ đang âm thầm quan sát cũng giật mình.
Người đàn ông kia sững sờ một hồi, đoạn lắp bắp: “Đại ca ơi, ngươi phát thệ thôi mà rần rần vậy luôn hả? Đi, rời khỏi đây mau lên, không đợi được nữa!"
Diệp Quân: “...”
Cả người Diệp Quân đều chết lặng.
Chẳng mấy chốc hắn nhận ra có sức mạnh bí ẩn đang lao về hướng này.
Diệp Quân biến sắc, hắn ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
Gì thế nhỉ?
Vì sức mạnh đó quả thật rất mạnh.
Ngay lúc này cả phủ đệ chìm xuống, thoáng chốc đã đến chỗ sâu nhất ở dưới đất.
Bên ngoài tối đen như mực, đầy những phù văn màu đen kỳ lạ, những phù văn màu đen này dày đặc rải rác xung quanh, tản ra một nguồn sức mạnh vô cùng bí ẩn, bao trùm mọi thứ, cách biệt với vạn vật.
Bên ngoài mặt đất, một tia thần thức rơi xuống, thần thức đó nhìn xung quanh.
Không lâu sau thần thức đó cúi đầu nhìn mặt đất, thế nhưng lại chẳng thấy gì.
Lúc này Diệp Quân không cảm nhận được thần thức đó, nhưng lại có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đáng sợ, hắn biết bên ngoài lòng đất có cường giả cực kỳ mạnh.
Đến bây giờ hắn vẫn còn ngơ ngác.
Đây là chuyện gì thế?
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đỏ ở phía xa, vẻ mặt người đàn ông áo đỏ khá căng thẳng, như gặp phải kẻ thù.
Ngay lúc này tia thần thức bên ngoài đã biến mất.
Diệp Quân cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đó cũng biến mất.
Người đàn ông áo đỏ thở phào, đang lúc định rút trận pháp rồi rời khỏi đó, lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Đợi đã”.
Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Đợi thêm chút nữa”.
Người đàn ông áo đỏ híp mắt, không rõ ý tứ của Diệp Quân, gã không nói gì.
Một lúc lâu sau, khí tức thần thức đó bỗng lại xuất hiện bên ngoài lòng đất.
Sắc mặt người đàn ông áo đỏ trở nên hơi khó coi.
Lần này thần thức đó không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Diệp Quân nói: “Được rồi đấy”.
Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân, ánh mắt trở nên hơi quái dị.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, vừa rồi là?”
Người đàn ông áo đỏ im lặng không nói.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đang ở chung một trận địa”.