Thành thật mà nói, bây giờ ông ta cảm thấy tiếp tục đối đầu với Diệp Quân như vậy quả thật không thông minh lắm.
Tên này yêu nghiệt đến mức bất thường.
Người đứng đằng sau chắc chắn cũng không hề tầm thường.
Nghĩ đến đây Bắc Phong xoay đầu nhìn Bắc Tề Vương bên cạnh, Bắc Tề Vương trầm giọng nói: “Người này phải chết”.
Bắc Phong hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tại sao?”
Bắc Tề Vương nhìn chằm chằm Diệp Quân ở đằng xa: “Quá yêu nghiệt, nếu để mặc hắn trưởng thành thì sẽ gây ra sự đe dọa cho khu vực Cổ Hoang chúng ta”.
Bắc Phong do dự một chốc rồi nói: “Ý của Yêu Nguyệt đại nhân à?”
Mặt Bắc Tề Vương không chút biểu cảm: “Ý của Yêu Nguyệt đại nhân là ngư ông đắc lợi nhưng lúc cần thiết có thể đích thân ra tay giết người này”.
Bắc Phong lặng thinh, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân ở đằng xa, lúc này ông ta chỉ hy vọng suy đoán của mình là sai, người ở đằng sau Diệp Quân cũng không mạnh như vậy, nếu không khu vực Cổ Hoang có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Ngay lúc này có ba cường giả thần bí xuất hiện phía sau Bắc Tề Vương.
Ngoài ra còn có ba thần tướng.
Một yêu vương, ba thần tướng, đây là trận thế sức chiến đấu đỉnh cấp nhất bên Bắc Tề Vương.
Bắc Tề Vương nói: “Đợi lệnh của ta”.
Lão ta định ra mặt nhưng không phải bây giờ, còn phải để nhà họ Thần tiêu hao một chút sức lực mới được.
Ở đằng xa, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người này chính là Thần Võ của nhà họ Thần. Thần Võ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta không ngờ Nguyên Thị sẽ chết trong tay Diệp Quân..
Thực lực của Nguyên Thị này quá mức kém cỏi.
Thần Võ nhìn Diệp Quân: “Để ta xem ngươi yêu nghiệt đến mức nào”.
Nói xong, ông ta bỗng tiến đến trước một bước, một bức tượng thần cả ngàn trượng xuất hiện phía sau ông ta.
Vừa ra tay đã tung ra sát chiêu.
Dĩ nhiên ông ta không dám có bất kỳ sơ suất và khinh thường nào với Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn tượng thần ở phía sau Thần Võ, khí tức bức tượng khá mạnh, là tượng thần mạnh nhất mà hắn thấy.
Mặc dù Thần Võ này và Nguyên Thị đều là cường giả đã đạt tới bảy phần thần tính nhưng rõ ràng thực lực của Thần Võ hơn hẳn Nguyên Thị.
Diệp Quân lại cảm thấy phấn khích hơn.
Trận đánh vừa rồi, đánh đến gần cuối hắn cũng cảm thấy chẳng thú vị gì, vì Nguyên Thị đó càng đánh càng sợ hãi, không có ý chí chiến đấu.
Diệp Quân nhắm chặt hai mắt lại, thoáng chốc vô số kiếm ý vô địch lao ra từ trong người hắn, sau đó biến thành từng luồng kiếm quang, tan biến không thấy đâu.
Thấy thế trong mắt Thần Võ hiện lên vẻ hung ác, ông ta tiến lên một bước, bức tượng phía sau đột nhiên khom người đánh một quyền về phía Diệp Quân.
Ầm!
Cả thời không đều sôi trào cùng cú đấm này.
Một nguồn sức mạnh đáng sợ lao đến nghiền ép Diệp Quân như thủy triều.