Thiếu nữ nhìn về phía Diệp Quân, không hề che giấu vẻ lạnh lùng trong mắt: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân không trả lời vấn đề này mà chỉ vào Thanh Đại ở bên cạnh: “Cô ấy là người của tộc Tiên Linh, ta đưa cô ấy về nhà, chỉ thế thôi”.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, thiếu nữ hơi nhíu mày, cô ta nhìn về phía Thanh Đại: “Cô thuộc nhánh nào?”
Thanh Đại lắc đầu: “Không biết”.
Thiếu nữ hơi nghi ngờ.
Diệp Quân giải thích: “Cô ấy…”
Thiếu nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ta không hỏi ngươi”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ.
Mẹ kiếp!
Người ở nơi này đúng là không hoà đồng.
Thần Nhất thích cô gái của một tộc như thế này chẳng phải là để người ta coi thường sao?
Thanh Đại nhìn thoáng qua Diệp Quân, trong mắt mang theo vẻ áy náy.
Diệp Quân cười khẻ tỏ vẻ không sao.
Thanh Đại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, sau đó nói: “Cô có biết Thanh Mạt không?”
Đó là tỷ tỷ của cô ta!
Lúc trước khi Diệp Quân nói chuyện với Nhược Mệnh, Diệp Quân đã nói với cô ta, vì thế cô ta biết mình có một người chị ở khu vực Tiên Linh.
“Thiên Mạt Thánh Nữ”.
Cô gái hơi ngạc nhiên: “Cô quen Thanh Mạt Thánh Nữ sao?”
Thanh Đại gật nhẹ đầu: “Phải.”
Người phụ nữ tò mò quan sát Thanh Đại, tràn đầy nghi ngờ: “Cô tên gì?”
Thanh Đại đáp: “Thanh Đại”.
Cô gái cau mày im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Ta chưa từng nghe đến tên cô”.
Thanh Đại nói: “Có thể dẫn ta đi gặp Thanh Mạt không?”
Cô gái lập tức lắc đầu: “Không được.”
Thanh Đại thắc mắc: “Vì sao?”
Cô gái bình tĩnh nói: “Vì ta cũng không biết Thanh Mạt Thánh Nữ ở nơi nào”.
Thanh Đại cau mày.
Cô gái lại nói: “Nhưng chắc chắn cô là người của tộc Tiên Linh chúng ta, điều này đương nhiên là không thể nghi ngờ, ngoài Thanh Mạt Thánh Nữ, cô còn quen biết ai không?”
Thanh Đại lắc đầu: “Ta bị mất trí nhớ”.