Giữ được toàn thây!
Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo với thái độ không thân thiện.
Lúc này đương nhiên là bọn họ đứng về phía Diệp Quân, bọn họ và chủ nhân bút Đại Đạo không quen biết nhau, đương nhiên ai cho bọn họ lợi ích, bọn họ sẽ theo người đó rồi.
Mà vì sự phản bội của chúng thần, chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đã trở thành một kẻ đơn độc.
Đương nhiên vẫn còn Hạo Thần kia.
Nhưng về mặt đội hình thì hoàn toàn không thể chống lại Diệp Quân bên này.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Hay lắm, hay lắm… Diệp Quân, ta không ngờ là ngươi còn có chiêu này”.
Diệp Quân im lặng, nguyên nhân quan trọng nhất khiến năm đó nước Cổ Thần bị tiêu diệt là vì sở hữu một thần vật mà bọn họ không có khả năng bảo vệ.
Mà Diệp Quân hắn thì rõ ràng là yếu hơn Cổ Đạo Thiên năm đó.
Vì thế hắn biết rõ cầm thần khí này chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa còn bị tấn công.
Đưa cho người khác chắc chắn chỉ có lợi không có hại.
Lúc này, Tông Tín chợt nói: “Ngươi đã có suy nghĩ sẽ đưa nó cho người khác từ lâu rồi đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Tông Tín cười nói: “Vậy mà ngươi còn đi mượn cường giả”.
Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Tiền bối, chuyện này không đơn giản như vậy đâu”.
Tông Tín nói: “Ý ngươi là chủ nhân bút Đại Đạo sao…”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, nếu người trước mặt có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như thế thì đã không phải là ông ta rồi.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Diệp Quân, ta biết ngay là ngươi không dễ đối phó như thế mà, nên ta đã có chuẩn bị trước rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta đoán ra được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía sâu trên bầu trời, khẽ nói: “Ngươi thật sự cho rằng phong ấn mà Cổ Đạo Thiên dùng thân thể hiến tế tạp ra có thể ngăn cản được ta à?”
Diệp Quân híp mắt lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Sao có thể chứ? Đạo của ta không chỉ là Đạo Chi Ngoại mà còn là khởi nguyên của tất cả Đạo đã biết… Thế giới này chỉ có người nhà ngươi đích thân phong ấn được ta, nếu không chẳng có phong ấn nào có thể làm khó ta cả…”
Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay, một đạo ấn bỗng từ đó bay lên cao.
Khi đạo ấn đó đánh lên trên phong ấn màu vàng kia, phong ấn màu vang rung mạnh, ngay sau đó, phong ấn màu vàng trở nên hư ảo…
Phong ấn được giải trừ!
Oanh!
Sau một tiếng vang lớn, phong ấn màu vàng kia biến mất.
“Ha ha…”
Lúc này, một tiếng cửa to bỗng vang lên từ trên bầu trời: “Đạo huynh…”
Âm thanh vừa vang lên, mấy chục khí thế đáng sợ cuộn trào xuống từ điểm giao Hư Chân.
Chư thần hạ giới!