Mà đã là cá cược, tất sẽ có nguy hiểm.
Thua cược thì sao?
Diệp Quân không biết, nhưng hắn biết, nếu thua cược, không chỉ mất đi đạo ấn, mà còn có thêm một kẻ thù siêu cấp nữa.
Thượng Kiếm Tông!
Lúc này xung quanh ông lão tóc bạc đã có sáu Mệnh Vận Đại Đế!
Mà khí thế của ông lão tóc bạc đã vượt xa Mệnh Vận Đại Đế, đội ngũ này chỉ yếu hơn nền văn minh Vĩnh Sinh một chút mà thôi.
Bên cạnh ông lão áo bạc ngày càng có nhiều cao thủ, đã có bảy Mệnh Vận Đại Đế, Đại Đế bình thường cũng hơn hai mươi người, còn lại thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế!
Cũng chỉ có cường giả cảnh giới Thần Đế mới có thể chống lại sự ăn mòn của mấy nghìn vạn năm tuế nguyệt, mà nơi này có hơn nghìn vị cường giả Thần Đế, hơn nữa còn đều là kiếm tu.
Lúc này, ông lão tóc bạc kia chợt nhìn về phía Diệp Quân, ông ta cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, đạo ấn kia bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nở nụ cười.
Hắn cược thắng rồi!
Ông lão tóc bạc chợt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tiểu hữu không sợ ta cướp đạo ấn đi à?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối không phải người như thế!”
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân: “Sao cậu nghĩ thế?”
Diệp Quân đáp: “Dù có chết, tiền bối cũng sẽ không làm tay sai cho người khác, ngay cả chết còn không sợ, sao lại có thể làm chuyện vô liêm sỉ như thế được?”
“Ha ha!”
Ông lão tóc bạc đột nhiên cười to: “Tiểu hữu, cậu rất biết điều, tiếc là cậu đã có kiếm đạo của mình, nếu không, lão phu rất muốn nhận cậu làm đệ tử, để cậu làm Tông chủ của Thượng Kiếm Tông”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Tiểu hữu, đây là một phần truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông ta, trong đó có truyền thừa kiếm đạo nòng cốt của Thượng Kiếm Tông, hy vọng sẽ giúp ích được cho kiếm đạo của cậu”.
Đương nhiên ông có thể nhìn ra, sở dĩ thiếu niên trước mặt muốn có truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông không phải vì muốn truyền thừa nó, mà là muốn mượn truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông để nâng cao kiếm đạo của bản thân.
Đương nhiên Diệp Quân cũng sẽ không khách sáo, hắn lập tức nhận lấy quyển trục, sau đó chắp tay: “Cảm ơn”.
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân trước mắt, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhưng trong lòng thì thầm thấy buồn cười.
Không ngờ thời đại này vẫn có thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi xuất sắc như thế, tiếc là thiếu niên kiếm tu này đã có kiếm đạo của mình, rõ ràng là người ta đã có sư phụ, hơn nữa người đó còn rất mạnh.
Sau khi cất quyển trục, Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, tạm biệt”.
Đợi đã!”