Hề Trọng bỗng thở dài: “Ta tin ngươi”.
Cổ Hạo quay phắt lại, nghe ông ta nói tiếp: “Khí tức là thật, ấn cũng là thật. Ta tin ngươi là đặc sứ Thần Minh, ta không hối hận”.
"Tự tìm chết!"
Lão già bên kia lạnh lùng quát: “Nếu hắn thật sự là đặc sứ thì vì sao không đánh thức được Huyết Vệ?"
Hề Trọng ngẩng đầu lên nhìn đám người đối phương: “Các người đều biết ấn và khí tức là thật nhưng mặt ngoài lại làm như không biết, vì sao? Vì Thần Minh hiện thế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của các người! Các người sợ sẽ mất đi những gì đang có! Đừng nói chi Diệp công tử, cho dù là Thần Minh giáng thế xuất hiện, các người cũng sẽ nói là giả!"
Thân là Điện chủ Nam Thần Linh Điện, làm sao ông ta lại không hiểu tình hình văn minh Thần Minh vào lúc này?
Nó đã mục nát đến tận xương tủy.
Nguyên nhân những người kia không chịu thừa nhận Diệp Quân là vì họ muốn giữ lại lợi ích cho bản thân. Thay vì nói bọn họ ủng hộ Huyền Quân, chính xác hơn là họ đang bảo vệ lấy bản thân mình và lợi ích của mình.
Một lão già khác căm tức trừng mắt: “Hề Trọng! Huyền Quân có đức hiếu sinh mới tha cho ngươi, ngươi lại không biết quý trọng!"
"Câm mồm!"
Hề Trọng nổi điên quát lại, hai mắt đỏ ké: “Các ngươi biết rõ trong lòng Diệp công tử có phải đặc sứ Thần Minh hay không, vậy thì vội vã muốn giết hắn làm gì? Còn chẳng phải vì sợ mất đi hết thảy? Bằng không các ngươi phải nghiệm chứng thân phận hắn trước mới phải chứ! Nhưng các ngươi đã làm gì? Chỉ biết tập trung tiêu diệt hắn! Một lũ có tật giật mình!"
"Láo xược!"
Lão già kia gầm lên, thả ra khí tức hùng hậu đập tới, nhưng còn chưa đến gần Hề Trọng thì đã phát nổ.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào người vừa ra tay - Mục tu nữ.
Huyền Quân cũng không tức giận sau khi nghe lời Hề Trọng mà chỉ cong môi hỏi: “Mục tu nữ, cô theo hắn sao?"
Mục tu nữ nhìn lại: “Hắn là đặc sứ Thần Minh, cho dù không đánh thức được Huyết Vệ thì khí tức Thần Minh vẫn là thật, hắn vẫn là đặc sứ”.
Huyền Quân bình thản cười: “Có vẻ như cô đã quên rằng, hắn là kẻ Tiết Độc và người thành lập trật tự”.
Mục tu nữ: “Thần pháp không quy định người Tiết Độc không thể làm đặc sứ. Đặc sứ chính là đại diện cho Thần Minh”.
Huyền Quân lại nói: “Thần pháp cũng nói, kẻ Tiết Độc phải chết”.
"Kẻ Tiết Độc phải chết!"
Hàng loạt cường giả đồng loạt hô to, vô số ánh mắt đầy sát ý nhìn Diệp Quân chòng chọc. Chỉ cần Huyền Quân ra lệnh, bọn họ sẽ không màng tất cả mà bóp nát hắn tại chỗ.
Bỗng nhiên, Ấn Thần Minh trên tay Diệp Quân tản ra một tia khí tức chui vào cơ thể hắn.
Lập tức xóa sạch năng lực bí ẩn bên trong đi.
Các cường giả Thần Châu trợn mắt khi thấy ấn ký Tiết Độc trên người Diệp Quân đã tiêu tan.
Diệp Quân thoáng ngẩn ra, sau đó cười hà hà: “Ta không còn là kẻ Tiết Độc nữa rồi nhé!"
Hết rồi!
Ai nấy đều rơi vào hoang mang.
Hề Trọng và Cổ Hạo thì mừng như điên dại.
Huyền Quân lại bật cười: “Thật là thủ đoạn, không chỉ ngụy tạo khí tức Thần Minh mà còn thanh trừ khí tức Tiết Độc. Ngươi đến từ Đông Hoang, đúng chứ?"
Đông Hoang??
Hai chữ này vừa ra đã khiến tất cả biến sắc.
Năm đó, toàn bộ văn minh Thần Minh dưới sự chỉ huy của Thần Minh đã đại chiến với Đông Hoang một trận. Hai mươi sáu Huyết Vệ theo Thần Minh chinh phạt Đông Hoang rồi biến mất, bên văn minh Thần Minh vẫn không lơ là cảnh giác, vẫn luôn phái quân đội trú đóng, mà Đông Hoang nhiều năm qua vẫn không có động tĩnh gì.
Huyền Quân tiếp tục: “Lại còn là người thành lậpt rật tự, ta không tin đó là trùng hợp”.
Một lão già đi ra từ phía sau, chỉ thẳng vào Diệp Quân: “Chắc chắn là người Đông Hoang mượn danh nghĩa Thần Minh đến gieo họa cho chúng ta!"