Diệp Quân và Kỳ Chủ nhìn nhau, hai người cùng quay đầu lại, cách đó không xa, cánh cửa đóng chặt, không có động tĩnh.
Diệp Quân nhíu mày thật chặt.
Không lâu sau, bầy rắn đã biến mất vào sa mạc.
Kỳ Chủ đứng dậy từ từ đi tới trước cửa đá, cô ta quan sát những phù văn trên cánh cửa, nhìn kỹ mới phát hiện dưới phù văn có chữ.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Kỳ Chủ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân cũng đi tới: “Cô có biết những chữ này không?”
Kỳ Chủ không giấu giếm, gật đầu: “Những chữ này là ngôn ngữ Đa Nguyên ngày xưa”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Trên đó ghi gì vậy?”
Kỳ Chủ đáp: “Một phương pháp tu hành thời cổ, liên quan đến thời gian”.
Nói rồi cô ta hơi hưng phấn bảo: “Quả nhiên nơi này có liên quan đến Đa Nguyên Đạo Đế”.
Diệp Quân quan sát cánh cửa đá rồi hỏi: “Vào bằng cách nào?”
Kỳ Chủ quay đầu nhìn Diệp Quân, cười hỏi: “Cậu không có hứng thú với phương pháp tu luyện thời gian này à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không”.
Kỳ Chủ hơi ngạc nhiên: “Vì sao? Đây là phương pháp tu hành thời gian cổ đấy, có thể vào được dòng thời gian của vũ trụ khác, nếu cậu tu luyện thành công thì sau này muốn hủy diệt một nền văn minh vũ trụ sẽ rất dễ dàng”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Bây giờ ta chỉ muốn tu luyện tốt kiếm đạo thôi”.
Kỳ Chủ nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng đúng, ăn nhiều nuốt không trôi, lựa chọn của cậu là đúng”.
Diệp Quân nhìn cánh cửa đá: “Chúng ta phải vào bằng cách nào?”
Kỳ Chủ đi tới trước cửa đá, đặt tay phải lên cửa, còn chưa dùng lực, cửa đá đã tự động chậm rãi mở về hai phía.
Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, không nói gì.
Kỳ Chủ cười bảo: “Chúng ta vào đi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi vào cửa đá, vừa đi vào, cánh cửa đã đóng lại ngay.
Diệp Quân cau mày, hắn quay lại nhìn Kỳ Chủ, vẻ mặt cô ta vẫn bình tĩnh như thường.
Kỳ Chủ mỉm cười: “Nếu đã tới rồi thì cứ yên tâm vào đi”.
Diệp Quân gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên, cuối tầm mắt là một ngọn núi cao, trên ngọn núi cao ấy có từng tòa đại điện cổ kính cao vút.
Kỳ Chủ đột nhiên bảo: “Hư Vô Tông, tông môn trước đây của Đa Nguyên Đạo Đế”.
Diệp Quân nhìn xung quanh rồi bảo: “Đa Nguyên Đạo Đế còn sống không?”
Kỳ Chủ lắc đầu: “Không rõ nữa, có rất ít ghi chép về ông ta, chỉ biết là năm xưa sau khi ông ta hợp nhất tất cả các dòng thời gian xong thì hoàn toàn biến mất. Mấy năm nay, ba nền văn minh chúng ta vẫn luôn đi tìm những di tích bí cảnh ông ta để lại, ngoài việc muốn kế thừa thì cũng muốn xem ông ta còn sống hay đã chết nữa”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, mỉm cười bảo: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía đỉnh núi, lúc này cả di tích bí cảnh đều cực kỳ yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Diệp Quân nhìn xung quanh, vô cùng cảnh giác, nơi này yên tĩnh lạ thường, hắn phải cẩn thận hơn.
Một lúc sau, hai người đi tới cửa núi, nơi này vô cùng hùng vĩ, cao gần trăm trượng, cách đó không xa có hai cột đá giống như trụ trời, tràn đầy uy áp.
Diệp Quân đang định đi về phía cửa núi, nhưng lúc này Kỳ Chủ đột nhiên kéo hắn lại.
Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, cô ta đang nhìn chăm chú về phía cửa núi không xa: “Cậu nhìn cột đá kia đi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn cột đá ấy, chỉ thấy trên hai cột đá đó đều vẽ một con yêu thú đầu rồng thân người, mặt mày dữ tợn, muốn chọn người để ăn tươi nuốt sống.
Vẻ mặt Kỳ Chủ hơi nặng nề: “Thú đầu rồng do Đa Nguyên Đạo Đế nuôi năm xưa, sau này trở thành thần thú hộ tông của Hư Vô Tông”.
Diệp Quân hỏi: “Có còn sống không?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Còn sống”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Cô nghĩ rằng hiện giờ ta có thể đánh bại bọn chúng được không?”