Khi Tu Pháp ngăn cản thanh phi kiếm này, sau lưng gã ta cũng gần như đồng thời xuất hiện một thanh phi kiếm, không chút tiếng động.
Tu Pháp cau mày, gã ta lật tay trái, sau đó đè xuống.
Ầm!
Vô số kiếm quang bay ra từ trong cơ thể hắn ta, ngăn cản thanh phi kiếm này.
Mà lúc này, Diệp Quân ở cách đó mấy vạn trượng đột nhiên biến mất, sau đó một tiếng kiếm reo vang vọng đến tận trời xuất hiện.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang thoáng chốc chém tới trước mặt Tu Pháp.
Ầm!
Thanh kiếm này chém Tu Pháp lùi lại hơn vạn trượng, khi gã ta dừng lại, có gần trăm thanh phi kiếm lặng lẽ giết tới.
Tu Pháp híp mắt, chắp hai ngón tay trái, sau đó nhẹ nhàng chỉ lên trên.
Ong!
Trong hộp đựng kiếm sau lưng Tu Pháp chợt có vô số tia kiếm quang bay ra, chằng chịt lướt qua chân trời như sao băng.
Ầm!
Trong nháy mắt, thời không ở chỗ Tu Pháp đã sụp đổ, vô số kiếm quang đan xen vào nhau, tiếng xé rách, tiếng nổ tung, tiếng vỡ vụn liên tục vang vọng.
Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên chém một kiếm nhằm vào Tu Pháp từ xa.
Kiếm không có tiếng động!
Nhất Giới Tuế Nguyệt.
Không phải kiếm Thanh Huyên, vì thế chiêu kiếm này của hắn chỉ có thể chém mất mười vạn năm tuổi thọ của đối phương, nhưng Diệp Quân cũng không chỉ chém ra một kiếm, mà thoáng chốc đã chém ra gần trăm kiếm.
Nghìn vạn năm tuổi thọ biến mất trong nháy mắt!
Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả cao thủ xung quanh đều không khỏi thay đổi sắc mặt.
Nghìn vạn năm tuổi thọ!
Cái giá phải trả quá đáng sợ.
Trong tửu quán, Chiêu Võ Đạo Đế hơi ngạc nhiên: “Tăng tốc độ trôi qua của thời gian Tuế Nguyệt… Kiếm kỹ này khá thú vị đấy”.
Ở chân trời, sau khi chém ra thêm một trăm chiêu kiếm Nhất Giới Tuế Nguyệt, Diệp Quân cũng cảm thấy hơi hoa mặt.
Thật sự quá tốn sức!
Cũng may hắn vẫn có thể đứng vững được.
Mà khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tu Pháp kia, tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.
Lúc này tóc của Tu Pháp đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, trở nên vô cùng già nua.