Kỳ thật trong lòng gã cũng rất mâu thuẫn, với tư cách là con cháu thế gia, đương nhiên gã biết một vài đường vòng trong thư viện, gã biết rất rõ, chỉ cần gật đầu đồng ý, gã sẽ có vô số tài nguyên, gã và nhà họ Phương sẽ nhanh chóng lên mây, nhưng gã không thể làm điều đó.
Bởi vì gã hy vọng một ngày nào đó khi đối mặt với viện trưởng, gã có thể thẳng thắn gọi to: Dương huynh.
Không lâu sau, Cam Tiếu quay lại đại điện, khẽ thở dài, sau đó lấy ra một quyển trục đưa cho Phương Ngự: “Đây là điều lệnh, nội dung đại khái là Văn Hóa Viện đang thiếu phó chủ sự, nên điều ngươi đến đó”.
Phó chủ sự!
Phương Ngự yên lặng, chức phó chủ sự cao hơn chức vụ hiện giờ của gã một bậc, nhưng không có thực quyền, chức cao quyền thấp, hơn nữa, cả đời sẽ không còn hy vọng thăng tiến, có thể nói, đó là dưỡng lão ở địa phương, nơi dành cho những người không có quan hệ, hoặc đã đắc tội với người khác.
Phương Ngự không ngạc nhiên lắm, cầm quyển trục lên, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Phương Ngự biến mất khỏi tầm mắt, Cam Tiếu lắc đầu thở dài, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối: "Đúng là tuổi trẻ! Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh Cam Tiếu, liếc nhìn bên ngoài đại điện, sau đó châm chọc nói: “Không phải tuổi trẻ, mà là ngu ngốc, là do gã chưa trải qua va chạm của xã hội, có cơ hội như vậy, nhưng lại lãng phí vì cái gọi là chính nghĩa trong lòng, đúng là ngu không còn gì để nói!”
Cam Tiếu tiếp tục thở dài, ông ta cảm thấy rất đáng tiếc, vì ông ta biết, Phương Ngự làm vậy sẽ mất cái gì, đánh mất cơ hội thay đổi cuộc đời Phương Ngự và nhà họ Phương, mà cơ hội này, cả đời chỉ có thể đến một lần trong đời.
Ánh mắt ông lão kia đột nhiên lóe lên, nói: "Phía trên có phải là...”
Cam Tiếu lắc đầu: “Không biết, dù sao gã cũng từng tiếp xúc với viện trưởng, nếu làm như vậy, thì thật là ngu ngốc. Tuy nhiên, người cấp trên sẽ không cho phép người như gã tiếp tục thăng tiến, nói đơn giản là để gã tránh xa trung tâm vòng tròn quyền lực...”
Nói đến đây, ông ta thở dài: “Thật đáng tiếc, nếu gã linh hoạt một chút thì thật sự sẽ có tiền đồ rộng mở”.
Ông lão nói: "Gã sẽ hối hận”.
Phương Ngự đi đến Văn Hóa Viện, mặc dù Văn Hóa Viện là nơi dành cho công việc văn thư, nhưng công việc không nhiều, bởi thư viện Quan Huyên chú trọng đến văn hóa giáo dục, nhưng Văn Hóa Viện khác với Văn Viện. Văn Viện là nơi ở của các đại lão, còn chỗ này chuyên phục vụ cho các đại lão, tương đương với làm chân sai vặt cho các đại lão.
Sự xuất hiện của Phương Ngự đã dẫn đến một trận xôn xao.
Dù sao, bây giờ Phương Ngự là một nhân vật chạm vào có thể bỏng tay, người trong Văn Hóa Viện không ngờ người như vậy sẽ đến nơi này.
Chắc chắn gã đã đắc tội với người khác rồi!
Phương Ngự đi vào gian phòng trong đại điện, trước mặt gã cách đó không xa có một ông lão đang ngồi, ông lão mặc áo bào màu xám, tóc bạc, nhưng không hề xộc xệch, mà rất chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời
Người này chính là Dương Cập - viện chủ Văn Hóa Viện.
Bên cạnh Dương Cập, còn có một thiếu niên, tầm hai mươi tuổi, mặc áo bào sạch sẽ, vẻ mặt rất tự nhiên.
Phương Ngự hành lễ: "Kính chào viện chủ”.
Dương Cập nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Đắc tội với người khác rồi sao?”
Phương Ngự hơi kinh ngạc, không ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, hắn bỗng không biết nên trả lời thế nào
Dương Cập bình thản nói: “Thành thật mà nói, khi nhận được tin tức của ngươi, ta rất kinh ngạc, bởi theo ta biết, hôm qua ngươi mới đến Tiên Bảo Các dự tiệc, đúng không?"
Phương Ngự gật đầu.
Dương Cập nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Ngươi có biết rằng đến chỗ này là để dưỡng lão không?”
Phương Ngự gật đầu: “Biết”.
Dương Cập yên lặng một hồi, nói: “Làm việc cho tốt đi”.
Phương Ngự hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi thấy Phương Ngự rời đi, trong mắt Dương Cập hiện lên vẻ phức tạp: "Cháu biết vì sao gã rơi vào tình cảnh này không?"
Thiếu niên gật đầu: “Không biết cách thay đổi linh hoạt”.
Dương Cập mỉm cười, chẳng qua nụ cười hơi chua xót.