Nói rồi gã bỗng nhìn sang Diệp Quân: “Ban đầu ta cứ nghĩ ngươi là con cháu gia tộc lớn nào đó nhưng không ngờ ngươi lại đến từ Nam Châu, chậc chậc… phải nói là ta vẫn bái phục ngươi, vì ngươi dám đe dọa ta, đúng là có can đảm đấy”.
Diệp Quân nhìn Vương Nguyên không nói gì, vì hắn không cần thiết phải nói chuyện với người chết.
Nụ cười của Vương Nguyên dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi nghĩ xong mình muốn chết thế nào chưa?”
Lúc này ông lão phía sau Vương Nguyên trầm giọng nói: “Thiếu gia, hai người này không đơn giản”.
Vương Nguyên cau mày, đang định nói gì đó thì lúc này tay phải của Nạp Lan Ca bỗng giơ lên, ngay sau đó không gian trước mặt Vương Nguyên nứt ra, sau đó một bàn tay bóp lấy cổ gã.
Vương Nguyên và ông lão biến sắc.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Cảnh giới Ngự Không!
Hắn không ngờ Nạp Lan Ca đã đạt đến cảnh giới Ngự Không rồi.
Vô lý quá!
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm gương mặt sợ hãi của Vương Nguyên, ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “So với Tiểu Quân nhà ta, ngươi còn kém xa ở mười vạn tám ngàn dặm”.
Nói rồi tay phải cô càng dùng sức hơn.
Rắc!
Đầu Vương Nguyên bị vặn ra, máu bắn ra tung tóe.
Lúc này ông lão ở một bên hoàn hồn, ông ta xoay người bỏ chạy nhưng ngay sau đó không gian trước mặt ông ta nứt ra, một bàn tay tấn công vào cổ ông ta.
Vèo!
Vẻ mặt ông lão cứng nhắc, sau đó ngã xuống.
Nạp Lan Ca mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của hai người bay vào trong tay cô, cô nhìn nó một lúc rồi lấy một ngàn kim tinh ra đưa cho Diệp Quân: “Mỗi người một nửa”.