Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Diệp Tiêu giơ quyển tộc phổ trong tay lên, bình thản nói: "Từ hôm nay, nhà họ Diệp ta sẽ lấy quyển tộc phổ này làm quyển chính!"
Diệp Quân: "..."
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngầu đét! Cha với ông nội hắn còn không có được đãi ngộ thế này..."
...
Đêm khuya.
Diệp Quân nằm trên bậc thềm trước cửa phòng mình nhìn tinh không vời vợi, tiếng côn trùng kêu vang bốn phía.
Diệp Quân khẽ nói: "Tháp gia, người mang thiên mệnh là người chủ nhân Đại Đạo Bút đã chọn sao?"
Tiểu Tháp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân hỏi: "Ta nhớ trước đây ngươi từng nói chủ nhân Đại Đạo Bút rất mạnh, đúng không?"
Tiểu Tháp: "Ngươi hỏi vào thẳng trọng điểm đi".
Diệp Quân gật đầu: "Chủ nhân Đại Đạo Bút với ngươi, ai lợi hại hơn?"
Tiểu Tháp muốn nói gì đó, giọng nói bí ẩn bỗng nhắc nhở: "Ngươi có chắc mình muốn làm màu ở câu hỏi này không?"
Tiểu Tháp chợt im lặng.
Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì lúc này bỗng có một giọng nói hờn trách vang lên ở bên cạnh: "Về cũng không tới tìm ta, quên ta rồi à?"
.
Diệp Quân quay đầu nhìn, ở đó có một người phụ nữ!
Người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu xanh, thân hình uyển chuyển, tóc dài phủ vai, gương mặt đẹp như tranh vẽ mang theo chút hờn trách và bất mãn.
Người này chính là Phí Bán Thanh.
Nhìn thấy người này, Diệp Quân vội đứng dậy, vui mừng gọi: "Sư phụ!"
Phí Bán Thanh tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn chằm chằm hắn: "Sao không tới tìm ta?"
Diệp Quân vội giải thích: "Vốn con định mai sẽ tới thư viện gặp người mà!"
Phí Bán Thanh khẽ nói: "Chịu không ít khổ cực ở bên ngoài nhỉ?"
Diệp Quân cười: "Dạ cũng tạm!"
Phí Bán Thanh trợn hắn một cái: "Sao lại câu nệ thế, ta đáng sợ lắm à?"
Diệp Quân im lặng.
Lần đầu gặp mặt sư phụ hung dữ lắm, hở ra là đòi bóp nát trứng người ta!
Đương nhiên, đối với Phí Bán Thanh, hắn tôn kính nhiều hơn là sợ hãi!
Phí Bán Thanh bỗng cười: "Đi dạo với ta một lát!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Hai người đi trên con đường đá dẫn ra sau núi, Phí Bán Thanh không nói gì, Diệp Quân cũng không lên tiếng, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rít rít.
Lúc này, Phí Bán Thanh bỗng hỏi: "Tiểu Ca, con bé..."
Diệp Quân nói: "Con sẽ cứu sống muội ấy!"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Vậy thì tốt!"
Nói rồi, bà ấy quay đầu nhìn Diệp Quân, khẽ cười: "Khi xưa con rất non nớt, bây giờ trông đã trưởng thành hơn nhiều rồi!"
Diệp Quân gật đầu: "Sư phụ, thời gian qua người ổn không?"
Phí Bán Thanh liếc hắn một cái, oán trách: "Con còn biết hỏi ta có ổn không cơ đấy, đi mà không có một lá thư nào gửi về, có phải đã quên ta từ lâu rồi không?"
Diệp Quân lắc đầu cười: "Con ở bên ngoài, việc hơi phức tạp!"
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Hai người cứ tiếp tục đi như vậy, bất giác đã ra sau núi.
Phí Bán Thanh bỗng quay người nhìn Diệp Quân, cười nói: "Tiểu Quân, ta hỏi con một câu, con phải trả lời thật cho ta biết!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"