Hiên Viên Lăng trừng to mắt, không biết nói gì.
Thấy thế, Diệp Quân liền biết cô ấy không tin, nhưng hắn cũng không giải thích gì thêm, bởi vì không tin mới là bình thường, nếu tin ngay thì mới kì quái đó.
Hai người đi dọc phố đêm, rất nhiều thứ trên đường phố đều khiến Diệp Quân tò mò, những khi ấy, Hiên Viên Lăng sẽ giới thiệu sơ qua cho hắn.
Hai người đi trên đường đã thu hút khá nhiều ánh nhìn, đặc biệt là Hiên Viên Lăng, hôm nay cô ấy vẫn vận đồ trắng, tuy còn đeo khăn che mặt nhưng từ vóc người và đôi mắt mà xét thì không khó đoán cô gái này là một người đẹp xuất chúng.
Đặc biệt hơn nữa, bộ trang phục trên người cô ấy còn là trang phục kiểu cổ.
Trông cô ấy đặc biệt nhẹ nhàng thanh thoát, động tác phiêu diêu tựa như tiên nữ.
Lúc này, một bên đường đột nhiên truyền lại những tiếng động cơ motor gào rít inh ỏi, Diệp Quân quay đầu nhìn, dàn motor xé gió lướt qua trên đường, âm thanh cực kì chói tai, khiến bao người phải cau mày. Diệp Quân không nhìn theo, hai người tiếp tục đi, nhưng vào lúc này, mấy chiếc motor kia lại vòng trở về, dừng trước mặt hai người.
Đám người có sáu gã, ăn vận hết sức thời thượng, tóc sặc sỡ đủ loại màu, thoạt nhìn rất ăn chơi hầm hố.
Cầm đầu là một gã thiếu niên, tóc kiểu gáo dừa, quần bó, hai cánh tay đầy hình xăm, trông đặc chất lưu manh vô lại.
Gã thiếu niên nhìn Hiên Viên Lăng, cười hềnh hệch: “Người đẹp, làm quen chút chứ?”
Sau lưng thiếu niên, đám trai trẻ sôi nổi kia lập tức hú hét quái dị.
Diệp Quân liếc nhìn đám thiếu niên rồi quay sang phía Hiên Viên Lăng, ngờ vực hỏi: “Chẳng phải nơi này có luật pháp à?”
Hiên Viên Lăng bình thản nói: “Thế giới này âm u tối tăm lắm, ở những nơi chúng ta không nhìn thấy, mỗi ngày đều phát sinh những sự việc hắc ám rợn người”.
Diệp Quân gật đầu: “Cũng phải”.
Thấy bị ngó lơ, thiếu niên kia tức thì sầm mặt, rời xe bước tới trước mặt Hiên Viên Lăng: “Người đẹp, không nể mặt nhau chút à?”
Hiên Viên Lăng dửng dưng không nhìn, đúng lúc này, đột nhiên có hơn chục vệ sĩ mặc vest từ bốn phía ập đến, vây chặt lại, đám thiếu niên kia lập tức biến sắc, định chạy trốn, nhưng chân còn chưa kịp động thì đã bị hơn chục họng súng kê ngay đầu.
Mấy gã thiếu niên kia đã tái nhợt mặt mày, thiếu niên cầm đầu vội nhìn Hiên Viên Lăng, liên tục xin tha.
Hiên Viên Lăng bình thản nói: “Đưa bọn chúng vào ngục tối, chọn cho bọn chúng hai mươi người cao lớn vạm vỡ, cho hai bên ‘giao lưu vui vẻ’ một phen”.
Hai mươi người cao lớn vạm vỡ!
Diệp Quân nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng thoáng đỏ mặt.
Nghe thấy lệnh của Hiên Viên Lăng, những vệ sĩ kia lập tức kéo đám thiếu niên đi khỏi đó.
Hiên Viên Lăng thoáng liếc qua phía Diệp Quân, hỏi khẽ: “Liệu anh có cảm thấy tôi… quá tàn nhẫn không?”
Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Sao lại nghĩ thế? Những người này hôm nay gặp phải cô nên mới bị trừng phạt, nhưng nếu hôm nay bọn chúng chọc người khác, còn chưa biết nạn nhân sẽ ra sao đâu. Lũ bại hoại của xã hội mà thôi, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc”.