Chủ nhân bút Đại Đạo giận đến run cả tay: “Ngươi chơi chó đúng không?"
Diệp Quân: “Ngươi tự tìm được người giúp thì vì sao ta không thể?"
Chủ nhân bút Đại Đạo trừng mắt: “Ta tự dựa vào bản lĩnh lên làm quốc sư, còn ngươi nói xem ngươi lấy cái gì để được Hư Chân Linh giúp? Nói xem!"
Diệp Quân: “Tự hiểu đi. Cạnh tranh công bằng là ta không gọi người nhà, ông cũng không gọi người bên ngoài đến giúp, vậy bây giờ ta đã gọi ai chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn trúng điểm này: “Thế vì sao Hư Chân Linh lại giúp ngươi?"
Diệp Quân: “Bọn họ là người nhà ta à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo trừng trộ.
Diệp Quân nhún vai: “Ngươi cũng nhờ họ được mà, tự nhiên đi!"
Mọi người: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo giận đến tái cả mặt.
Thằng chó khốn nạn này chắc chắn đã lợi dụng quan hệ, bằng không Hư Chân Linh còn lâu mới giúp hắn.
Sinh linh ở nơi điểm giao Hư Chân cao ngạo đến cỡ nào.
Đừng nói chi Diệp Quân, ngay cả ông ta mà chúng chưa chắc đã chịu nể mặt.
Vậy thì hắn dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì chứ?
Diệp Quân lại nói: “Ông có bản lĩnh khiến Đế quốc dốc sức tương trợ thì ta cũng có cách khiến Hư Chân Linh giúp ta. Công bằng quá chứ gì nữa!"
Chủ nhân bút Đại Đạo vừa mở miệng thì hắn biến mất.
Xoẹt!
Kiếm quang lao vút về phía ông ta.
Diệp Quân biết sức mạnh của hắn bây giờ hoàn toàn có thể giết ông ta, chỉ cần làm được là sẽ thắng.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại bình tĩnh vô cùng, kiếm quang vừa tới thì ông ta đã biến mất làm kiếm chém hụt.
Rồi xuất hiện lại ở cách đó mấy vạn trượng.
Diệp Quân nheo mắt: “Sức mạnh này...”
Chủ nhân bút Đại Đạo mặc kệ hắn, lạnh lùng nói với đám Hư Chân Linh: “Lũ các ngươi nếu còn tiếp tục giúp hắn, ngày kia ta trở lại tự do, ắt sẽ cho các ngươi chết không chỗ chôn!"
Đám Hư Chân Linh run lên, hiển nhiên biết người này là ai.
Diệp Quân lại nói: “Ta xin thề, chỉ cần các ngươi giúp đỡ thì trừ khi bỏ mạng, ta tuyệt đối sẽ không để ông ta đụng đến các ngươi”.
"Thề cái con mẹ ngươi!"
Chủ nhân bút Đại Đạo gắt: “Ngươi thề được cái đách gì? Ngươi chỉ muốn mượn sức người nhà ngươi thôi? Mặt mũi ngươi quăng cho chó rồi à?"
Diệp Quân: “Thứ nhất, ta chưa gọi ai. Thứ nhì, ta mượn sức thì sao? Đó là cha mẹ với cô cô ta, ta mượn thì đã làm sao nào? Ông không phục thì đi mượn sức thằng ông nội nhà ông đi!"
"Được lắm!"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, cười nói: “Ngươi vứt hết liêm sỉ rồi chứ gì?"
Diệp Quân: “Bớt nói nhảm, giờ trả lời xem ta gọi ai đến chưa? Thằng này đã gọi mạng nào đến chưa?"
Chủ nhân bút Đại Đạo phát khùng đến khí tức cũng hỗn loạn.
"Diệp Quân”.
Bỗng Thái Cổ Kình gọi: “Ngươi nghĩ ngươi vô địch rồi à?"
Diệp Quân không đáp mà vung kiếm lên.
Thái Cổ Kình biến sắc, vung tay gọi một lá cờ màu đen ra.
Nó là Thái Cổ Chiến Kỳ.
Bảo vật siêu cấp của di tộc Thái Cổ. Nó tản ra ánh sáng đen như thác, vừa chạm vào kiếm của Diệp Quân đã vỡ ra. Kiếm quang và sức mạnh hất bay Thái Cổ Kình đi.
Diệp Quân không chửi lộn với Chủ nhân bút Đại Đạo nữa mà vung kiếm lên: “Cường giả nhà họ Thiên nghe lệnh! Giết chúng!"
Giết!