Sau khi rời khỏi Huyền Hoàng Giới, Diệp Quân được một nhóm Huyền Hoàng Vệ hộ tống tới phương xa.
Bên cạnh hắn là Từ Nhu, Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Diệp Quân biết đối phương bao vây Từ Kính là để dụ hắn ra khỏi Huyền Hoàng Giới, bởi vì Huyền Hoàng Giới có vô số trận pháp mạnh mẽ, nếu bọn họ tấn công Huyền Hoàng Giới thì sẽ tổn thất lớn, vì vậy dụ hắn ra ngoài là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng hắn không có sự lựa chọn.
Hắn nhất định phải đi.
Bởi vì người đó là Từ Kính.
Điều khiến Diệp Quân bất ngờ là đám cường giả Quỷ tộc không cố gắng ngăn cản hắn, mà ngược lại còn cố ý mở đường, để hắn dẫn theo một đám người đột phá ra.
Lúc rời đi, Diệp Quân quay lại nhìn tộc trưởng Quỷ tộc - Quỷ Ý, mà lúc này, Quỷ Ý cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân thu ánh mắt lại, dẫn theo mọi người biến mất ở chân trời Tuế Nguyệt trường hà.
Thấy Diệp Quân rời đi, Quỷ Ý quay đầu nhìn về phía Huyền Hoàng Giới, nhiệm vụ của ông ta là ngăn cản Tần Quan.
...
Ở phía xa Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân dẫn theo đám người đi thẳng tới Linh Hư Giới.
Diệp Quân hỏi: “Từ Nhu, tình hình ở Chân vũ trụ thế nào rồi?”
Từ Nhu đáp: “Mục tiêu của bọn họ là ngươi, vì vậy vẫn chưa thật sự tiến công vào Chân vũ trụ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía chân trời Tuế Nguyệt, tay trái siết chặt kiếm.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Bọn họ cố ý thả chúng ta đi, e rằng…”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Từ Nhu không nói gì nữa, nàng ta hiểu ý của Diệp Quân.
Cho dù đây là một cái bẫy thì hắn cũng sẽ chủ động tiến vào.
Bởi vì người đó là Từ Kính.
Lúc này, Nhị Nha nói: “Tiểu Quân, đám sát thủ kia lại xuất hiện rồi!”
Quá Khứ Tông.
Diệp Quân nhìn xung quanh, không nói gì.
Bây giờ hắn không sợ đám sát thủ này.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Huyền Hoàng Vệ bên cạnh hắn đều lộ vẻ cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu.
Bọn họ đều là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, vì vậy biết rất rõ sự đáng sợ của Quá Khứ Tông.
Do đó bọn họ không hề khinh thường Quá Khứ Tông.
Đúng lúc này, thời không phía xa nổ tung, ngay sau đó, một luồng khí tức đáng sợ như thủy triều quét tới.
Đến rồi!
Diệp Quân bình tĩnh cầm kiếm chờ chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lúc này, Nhị Nha bất ngờ lao lên, tung nắm đấm về phía xa.
Bùm!
Một mảnh thời không phía xa sụp đổ.
Diệp Quân nhìn về phía đối diện Nhị Nha, cách cô bé mấy trăm trượng, có một người đàn ông trung niên mặc áo cổ, tay phải cầm một cây thước dài màu vàng.