Chủ Thần không biết thì thôi, chứ ông ta thì biết người này lợi hại thế nào.
Tiêu Dao Kiếm Tu cười cười: “Ta cũng không muốn, nhưng hắn đã mở miệng, ta không thể từ chối”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vì sao không?"
Tiêu Dao Kiếm Tu suy nghĩ một hồi: “Vì ta quen hắn, lại không quen ngươi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói với Diệp Quân: “Thật ra cậu không cần để ý mấy lời của ông nội với cha cậu đâu. Sống trên đời là vì chính mình, không phải vì người khác, không có gì quan trọng hơn sống vì mình cả”.
Diệp Quân im lặng.
Tiêu Dao Kiếm Tu bỗng vươn tay. Diệp Quân mở to mắt khi thấy trái tim mình phá ngực mà ra, rơi và tay ông ấy.
Ông ngắm nó một hồi, hỏi: “Thấy nó không tiểu tử?"
Diệp Quân không hiểu lắm.
Tiêu Dao Kiếm Tu mỉm cười: “Trong lòng cậu có vô số ràng buộc, mỗi cái đều là một suy nghĩ vớ vẩn ảnh hưởng đến kiếm đạo của cậu. Thoạt nhìn thì cậu đã dung hợp vạn đạo, nhưng cái nào cũng đầy tạp chất mà không tinh thuần, đã vậy còn khiến tâm cảnh rối loạn”.
Diệp Quân ngơ ngẩn: “Con đi sai đường rồi sao?"
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Sai không phải đường, mà là ý niệm của cậu. Cậu nghĩ quá nhiều, nghĩ vớ vẩn cũng quá nhiều, đã vậy chúng còn không phải những suy nghĩ 'thật' nhất trong lòng cậu. Tiểu tử à, ý kiến của người khác thì có quan trọng gì đâu”.
Ông ấy thoáng dừng lại: “Đại đa số người đều không thể trở thành kiểu người mình muốn, mà thành kiểu người mình phải trở thành. Ta thấy trách nhiệm chính là gông cùm lớn nhất trên thế gian này”.
Diệp Quân thì thầm: “Một con chân thật sao...”
Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu: “Ông nội cậu tuy cực đoạn nhưng tính tình dứt khoát, biết mình phải làm gì nên đã đi đến được cuối cùng. Cha cậu cũng nghĩ nhiều nhưng ban đầu bị ngoại giới ảnh hưởng, mãi về sau mới biết mình muốn gì. Làm người phải tìm được bản thân thật của mình và sống vì chính nó”.
Ông ấy vươn tay trả lại trái tim vào cơ thể Diệp Quân.
Tiêu Dao Kiếm Tu lại nói với Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không muốn tham gia vào tranh đấu giữa ngươi và tiểu tử này, nhưng thứ cho ta nói thẳng, hai ngươi chẳng khác gì trẻ con đánh nhau, cho dù ai thắng cũng là vô nghĩa”.
Sắc mặt Chủ nhân bút Đại Đạo khó coi đi hẳn.
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Ngươi sợ hắn trỗi dậy, ảnh hưởng đến đạo thống của mình. Nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ rằng, một đạo thống tốt đẹp, một trật tự chân chính sẽ không sợ con dân của mình, bằng không nó sẽ tự đặt ra vô số giới hạn từ ngôn luận đến tư tưởng”.
Ông ấy lắc đầu: “Ta thấy ngươi nên xét lại mình trước khi chăm chăm vào tiểu tử này. Dù sao thì hiện giờ suy nghĩ của hắn vẫn rất tốt”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đây là suy nghĩ thật lòng của ngươi?"
Tiêu Dao Kiếm Tu mỉm cười: “Có bảy phần tình cảm”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ba phần còn lại thì sao?"
Tiêu Dao Kiếm Tu không nói.
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi đã muốn nhúng tay thì ta cũng không cản được”.
Nhưng vẫn không cam tâm.
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Không phục thì ra tay đi, nhưng khi đó ta sẽ không nương tay mà chém bản thể của ngươi”.
Sắc mặt Chủ nhân bút Đại Đạo tối sầm. Trong Tam Kiếm, ông ta ngại nhất là người này chứ không phải Dương Diệp hay người váy trắng.
Tiêu Dao Kiếm Tu vô thân vô cố, không màng danh vọng địa vị, không có xiềng xích trách nhiệm, nên đã nói giết là sẽ giết.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy hôm nay tính thế nào?"
Cầu hòa thôi chứ làm sao.
Hết cách rồi.
Đại lão đã xuất hiện thì cũng không còn đường nào khác.
Tiêu Dao Kiếm Tu suy ngẫm một hồi: “Mấy kẻ ngươi gọi đến đây, ta giết hết, để ngươi đi. Xem như hòa nhau, thế nào?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận: “Ngươi thấy thế là công bằng à?"