Từ Kính nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Ngươi chớ có kháng cự nữa, đây là Chân Thần Bảo Hộ mà đại tỷ từng để lại cho bọn ta, tuy là thứ từ mấy nghìn vạn năm trước lưu lại nhưng cũng không phải thứ ngươi phá vỡ được đâu… Khoảnh khắc ta nhận ra mình rung động vì ngươi, ta đã biết, chết là kết cục tốt nhất của mình…”
Nói đến đây, một giọt nước mắt chợt chảy dài trên má nàng ta: “Ta không thể phản bội đại tỷ, nhưng ta… cũng không muốn đối đầu với ngươi… Thật là mệt mỏi…”
Diệp Quân run run nói: “Đã hẹn cùng chết với nhau!”
Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, nước mắt lặng lẽ chảy dài: “Cố gắng sống tốt, ngươi còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, thiên phú của ngươi tốt như thế, lại chịu khó nỗ lực, ngày sau, đám người như Vĩnh Sinh Đại Đế này tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi đâu…”
Nói đến đây, nàng ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng luồng sáng: “Nhị tỷ, ta chưa bao giờ cầu xin tỷ điều gì, hôm nay phá lệ cầu xin tỷ một chuyện, đưa hắn đi đi”.
Dứt lời, nàng ta đột nhiên quay đầu, tiến về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Trong lúc bước đi, không chỉ thân thể nàng ta bốc cháy mà cả linh hồn cũng hừng hực cháy theo.
“Không!”
Trong kim quang, khóe mắt của Diệp Quân như sắp nổ tung, hai mắt đỏ như máu, kiếm khí đáng sợ liên tục chém ra từ cơ thể.
Thế nhưng kim quang đó lại cứng như sắt, không hề hấn gì.
Chân Thần bảo hộ!
Đây là những gì Chân Thần để lại vào mấy ngàn vạn năm trước, dù là Vĩnh Sinh Đại Đế ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể tác động vào được sức mạnh của kim quang này chứ đừng nói là hắn.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân ở đằng xa đã bị thiêu đốt thành người lửa, Diệp Quân vô cùng sợ hãi, dường như nghĩ đến điều gì, hắn chém hai tay của mình, máu phun ra từ lòng bàn tay, từng dòng máu đáng sợ biến thành thanh kiếm chém về phía kim quang trước mặt, nhưng cho dù là huyết mạch phong ma của hắn cũng không thể lay chuyển kim quang.
Huyết mạch phong ma cũng không thể phá giải.
Thấy thế, Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, hắn liên tục tấn công kim quang đó như kẻ điên.
Nhưng ánh sáng đó vẫn cứng cỏi như sắt, không hề hấn gì.
Ngay lúc Diệp Quân sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, một tàn ảnh bỗng xuất hiện trong kim quang đó, Diệp Quân quay phắt lại nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhìn khá quen mắt. Diệp Quân vừa muốn nói gì đó thì người đến bỗng xòe bàn tay ra, kim quang và hắn biến mất cùng một lúc.
Thấy Diệp Quân đã được cứu ra, Chấp Kiếm Nhân ở đằng xa nở nụ cười động lòng người, nàng ta ngẩng đầu nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế ở đằng xa, trong mắt chẳng hề có chút lưu luyến, chân phải nhấc lên, cả người hóa thành kiếm quang rồi biến mất…
…
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đã ở trong một căn phòng bằng đá.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân vội bước xuống giường, điên cuồng lao ra khỏi căn phòng, lúc nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, hắn sửng sốt.
Thôn Thạch!
Nơi này là thôn Thạch, hắn từng đi theo Từ Nhu đến đây tìm Bát Uyển.
Sao mình lại ở thôn Thạch?
“Tỉnh rồi à?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.