Nói xong, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Này nhóc, hãy nỗ lực tu luyện, ta chờ đến ngày con có thể đánh bại ta, ta nói cho con một bí mật, thực sự cô cô của con rất rất mạnh, mạnh đến độ con không tưởng tượng nổi đâu, ha ha… Lúc nào rảnh thì tới hệ Ngân Hà thăm ta, hoặc là, khi không muốn cố gắng nữa thì gọi ta một tiếng, có cô cô che chở, xem toàn bộ vũ trụ này, ai dám động vào con?”
Lời vừa dứt, bà ấy đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang, phóng vút lên cao.
Người phụ nữ váy trắng mang theo kiếm Hành Đạo đi mất, cùng lúc đó, từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, giọng bà ấy lại truyền ra: “Cô sẽ giúp con việc này, cô trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo trong hệ Ngân Hà, chỉ cần ông ta không ra khỏi hệ Ngân Hà, từ nay về sau, thế gian không còn bút nào có thể tự ý sửa đổi vận mệnh con nữa”.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lát sau, hắn nở nụ cười vui sướng, là sự vui sướng từ trong tim.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô cô của mình, hắn chỉ thấy khắp người bà ấy tràn ngập sát ý, sắc mặt lạnh băng không một nụ cười, mấy lần sau đó cũng vậy.
Nhưng lần này, hắn có thể cảm nhận được, cô cô của mình đang thật sự vui vẻ.
Thì ra, mục tiêu của bà ấy chỉ đơn giản là có ca ca làm bạn bên mình.
Mà nay, Kiếm Chủ Nhân Gian rốt cuộc vui lòng buông bỏ mọi thứ, đi theo bà ấy.
Ông ấy thực sự đã nợ muội muội mình rất nhiều.
Diệp Quân chăm chú nhìn về chân trời, hệ Ngân Hà, đợi khi nào thực lực của hắn lớn mạnh hơn một chút, hắn muốn thử tới đó xem thế nào.
Diệp Quân biết, mẫu thân Tần Quan của mình cũng đến từ hệ Ngân Hà.
Nhưng cũng vào lúc này, một ý nghĩ chợt thoảng qua trong đầu, sắc mặt Diệp Quân trở nên buồn bã, tâm tình cũng kém hẳn đi.
Cô cô đi rồi!
Cha cũng đi rồi!
Mình đã thành một đứa trẻ mồ côi!
Không đúng!
Diệp Quân vội lắc đầu, hất văng suy nghĩ vừa rồi ra, ý tưởng đó thật quá nguy hiểm, cha vẫn còn sống mà. Nhưng hắn biết, nếu như cha mình đã lựa chọn buông bỏ tất cả để đi cùng muội muội thì điều đó cũng có nghĩa là từ nay về sau, vũ trụ Quan Huyên chỉ có thể do chính hắn tự gánh vác hết thảy.
Còn về câu nói của cô cô hắn trước khi rời đi: Không muốn cố gắng nữa thì gọi cô cô một tiếng…
Diệp Quân lắc đầu cười cười, thân là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vẫn nên dựa vào chính mình để tìm chỗ đứng nơi thế gian đi.
Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Có phải ngươi đang nghĩ, từ nay về sau sẽ chỉ dựa vào bản thân, kiên quyết không gọi ‘cô cô’?”
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”.
Tiểu Tháp không nói gì thêm.
Trước kia cũng từng có một người đàn ông mang suy nghĩ như vậy, sau đó… Chậc chậc!
Nó rất tò mò, muốn biết người này có thể kiên trì được bao lâu? Đương nhiên, nó cũng biết, người này cao ngạo kiêu hãnh, nếu thật sự có ngày đó, nhất định đó phải là thời khắc tuyệt vọng cùng cực, không gì sánh được.
Diệp Quân dứt khỏi luồng suy tư, ngẩng đầu nhìn lên hư không, ông và bác đi rồi, hiện giờ cô cô với cha cũng đã rời đi, tiếp theo đây, con đường của mình sẽ càng thêm gian nan trắc trở.