Diệp Quân quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc như đã quen với những lời giễu cợt này rồi.
Diệp Quân tiếp theo lên đường theo cô ta.
Trên đường đi, xe ngựa ngày càng nhiều trong lúc đó còn có chiếc xe ngựa dừng lại, người trong xe chào Chúc Hạnh Nhiễm.
Mấy người này đều đến đây học.
Ngay lúc này, phía sau họ bỗng vang lên tiếng gào thét.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vật khá lớn gào thét chạy đến.
Đó là một con chim ưng cực lớn.
Toàn thân con chim ưng màu đỏ, hai cánh sải ra tận một trăm trượng, những nơi nó đi qua từng làn sóng lửa xuất hiện, cực kỳ tráng lệ.
Trên lưng con chim ưng là một người phụ nữ, người phụ nữ này mặc một bộ đồ trắng tinh, dáng người cao ráo xinh đẹp, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn sang, người phụ nữ trên con chim ưng thu lại ánh nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Quân nhận ra phía sau con chim ưng cực lớn đó còn có mười ông lão đồ đen bay trên không trung bảo vệ.
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nói: “Có đẹp không?”
Diệp Quân vô thức gật đầu, gật xong quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Cô ta tên là Long Đại, là người xinh đẹp nhất học viện Thần Miếu, thân phận rất bí ẩn, các giáo viên đều rất kính trọng khí gặp cô ta, con chim ưng dưới chân cô ta tên là Liệt Hỏa Ưng, ít nhất tốn mấy vạn linh tinh mới có thể mua được”.
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Lúc này Liệt Hỏa Ưng đó đã kêu lên bay ngang qua, sau đó biến mất ở tận cuối con đường.
Chúc Hạnh Nhiễm nói: “Còn một ngày nữa, chúng ta sẽ đến thành An Nam”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì nữa.
Thời gian thấm thoát trôi qua, một ngày đã qua.
Buổi trưa, Diệp Quân nhìn thấy một tòa thành, thành này không lớn, chỉ cỡ vừa, có rất nhiều người ra vào ở cổng thành.
Thành An Nam!
Chúc Hạnh Nhiễm dẫn Diệp Quân đi vào thành An Nam, sau đó cô ta dừng bước, quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Đến thành An Nam rồi”.
Nói rồi cô ta xoay người đi.
Diệp Quân bỗng nói: “Chúc cô nương”.
Chúc Hạnh Nhiễm dừng bước, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn khoảng thời gian này đã chăm sóc, quan tâm ta”.
Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì, xoay người rời đi.
Nhìn Chúc Hạnh Nhiễm biến mất ở đằng xa, Tiểu Tháp bỗng nói: “Bây giờ ngươi có dự định gì?”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Còn năm ngày nữa, ta có thể khôi phục tu vi rồi”.
Với thực lực hiện giờ của hắn, nếu khôi phục tu vi, hắn có thể tiêu diệt cả thế giới này.
Dĩ nhiên nhiệm vụ cấp bách là sinh tồn trước.
Sau khi nghe ngóng được vài tin tức ở trong thành, Diệp Quân đến học viện Thần Miếu, học viện Thần Miếu và Thiên Đô là hai thế lực mạnh nhất ở lục địa bỏ hoang này, mục tiêu của hắn là trước tiên lẻn vào học viện Thần Miếu.
Dĩ nhiên hắn không thể đi loanh quanh từng chút một, sau đó từ từ thay đổi thế giới, việc hắn phải làm là lẻn vào học viện Thần Miếu trước, sau đó làm nhiều việc hơn trong khi hồi phục thực lực.
Học viện Thần Miếu được xây dựng trên núi Thần Miếu, ngọn núi này nằm ở trung tâm thành An Nam, đứng trên đỉnh núi Thần Miếu có thể nhìn xuống hơn nửa thành An Nam.
Sau khi đến học viện Thần Miếu, dĩ nhiên Diệp Quân không đến gia nhập vào học viện, hiện tại hắn không đủ điều kiện để được tuyển vào học viện Thần Miếu.
Mục đích hắn đến lần này là làm công.
Hắn lần mò hồi lâu ở trước cổng học viện Thần Miếu, cuối cùng hắn được một thiếu niên dẫn vào học viện Thần Miếu, sau khi vào học viện, hắn nhìn một vòng, phát hiện môi trường học viện rất tốt, lại có rất nhiều bức tượng.
Học sinh ở học viện cũng đều là người tu luyện, nhưng cảnh giới và thực lực đều không cao, nhìn chung kém hơn Thanh Châu mấy cấp.
Chẳng bao lâu, Diệp Quân được thiếu niên đó dẫn đến một văn phòng tồi tàn, trong văn phòng có một ông lão đeo kính đang đọc sách nghiên cứu gì đó.
Thiếu niên chào ông lão, sau đó nói: “Ông Cố, có một người đến ứng tuyển”.
Nghe thế, ông lão ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Một tháng bốn linh tinh”.
Thiếu niên quay lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Được”.
Ông lão gật đầu: “Dẫn hắn đến nơi làm việc đi”.
Thiếu niên cúi người chào, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi.