Sau khi đi vào thần cảnh Thiên Hành, Diệp Quân biến thành tia kiếm quang chạy thẳng vào lên trời.
Nhưng chẳng mấy chốc khí tức đáng sợ bỗng từ trên trời giáng xuống, ép buộc trấn áp hắn tại chỗ.
Ầm!
Một cường giả mặc giáp vàng chậm rãi bước ra cách trước mặt Diệp Quân mấy trăm trượng, giữa trán gã có một dấu ấn đỏ thẫm, ở giữa dấu ấn có một ngọn lửa đang bốc cháy.
Thần tướng Bắc Hỏa.
Một trong bốn thần tướng lớn của thần cảnh Thiên Hành.
Cấp chín đỉnh cao!
Diệp Quân không nhiều lời, tiến đến trước một bước, ngay lập tức thời không xung quanh biến thành từng ô vuông.
Vừa ra tay đã là sát chiêu!
Thấy thời không kỳ dị này có sự thay đổi, thần tướng Bắc Hỏa biến sắc, cả người gã đột nhiên nghiêng về phía trước, gầm lên một tiếng, một ngọn lửa đỏ như máu phóng lên tận trời từ trong người gã, thoáng chốc một người khổng lồ lửa vạn trượng xuất hiện trên bầu trời, người khổng lồ lửa do lửa Thiên Hành hóa thành đánh mạnh một quyền vào ô vuông thời không trước mặt.
Gã muốn dùng sức phá vỡ nó.
Ngay lúc này trong rất nhiều ô vuông đó, từng thanh huyết kiếm lao ra như vũ bão.
Được sức mạnh ba loại huyết mạch trợ sức, ý kiếm của Diệp Quân trở nên vô cùng mạnh.
Chỉ trong chốc lát, người khổng lồ lửa do lửa Thiên Hành hóa thành bị nhấn chìm, ý kiếm cực mạnh chém vào người khổng lồ lửa đó như vũ bão, dần dà người khổng lồ lửa đó bắt đầu nứt ra.
“Chém!”
Ngay lúc này giọng Diệp Quân bỗng vang vọng khắp nơi, sau đó một thanh huyết kiếm lướt qua không trung, cuối cùng đánh mạnh vào người khổng lồ lửa đó.
Ầm!
Người khổng lồ lửa đó lập tức vỡ vụn, Diệp Quân chém một nhát kiếm, vô số ô vuông thời không trước mặt hắn bỗng biến thành một ô vuông, cùng lúc đó hàng trăm vạn thanh ý kiếm hợp nhất lại, sau đó đâm vào người thần tướng Bắc Hỏa.
Rầm!
Thần tướng Bắc Hỏa trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ.
Diệp Quân lại phớt lờ gã, lắc mình biến thành tia kiếm quang rồi biến mất ở sau lưng gã, cùng lúc đó hàng trăm vạn thanh phi kiếm bỗng bay ra từ trong người thần tướng Bắc Hỏa, sau đó biến thành một loạt màn kiếm đuổi theo Diệp Quân ở phía xa.
“Ô vuông thời không, sao thực lực của hắn lại có thể được cải thiện nhanh đến mức khó tin chỉ trong thời gian ngắn như vậy?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Ở đằng xa, Diệp Quân ngự kiếm xé toạc thời không đi xuyên qua đó, chẳng mấy chốc ba khí tức cực mạnh bỗng từ trên trời giáng xuống, lại ép hắn dừng lại.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, có ba người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.
Thần tướng Nam Hỏa.
Thần tướng Đông Hỏa.
Thần tướng Tây Hỏa.
Lúc này ba thần tướng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cũng mặt đầy vẻ nghiêm trọng, họ cũng không ngờ thần tướng Bắc Hỏa lại chẳng đỡ nổi một hiệp đã bị chém chết.
Dĩ nhiên ba người càng không ngờ thế mà lại có người dám đánh đến nền văn minh Thiên Hành.
Đúng là to gan.
Thần tướng Đông Hỏa dẫn đầu tiến lên trước một bước, đang định nói gì đó thì Diệp Quân ở đằng xa bỗng biến mất khỏi đó. Thoáng chốc thời không trong phạm vi mấy mươi vạn dặm biến thành một ô vuông kỳ quái, sau đó cả trăm vạn thanh ý kiếm lao ra từ các ô vuông đó.