Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng: “Được”.
Ông lão áo trắng nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả giết cậu cũng vì muốn bất tử, bọn họ làm vậy thì có lỗi gì?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: "Vậy tất cả chúng sinh có lỗi gì?"
Ông lão mặc áo trắng cười nói: "Đại Đạo Đại Nghĩa... được, vậy ta hỏi thêm một câu, nếu tuổi thọ của người phụ nữ bên cạnh cậu sắp hết, xin hỏi liệu cậu có còn dùng trật tự để trấn áp bà ấy không?"
Diệp Quân cau mày.
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn ông lão áo trắng, nhưng không lên tiếng.
Ông lão áo trắng cười nói: "Do dự rồi à?"
Diệp Quân im lặng.
Ông già áo trắng lại hỏi: "Bây giờ những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không thân thích gì với cậu, đương nhiên cậu sẽ không có chút đồng tình và thương hại nào với bọn họ. Nhưng nếu một ngày nào đó, tuổi thọ của những người thân bên cạnh cậu cũng cạn kiệt, lúc đó, cậu vẫn sẽ công chính nghiêm minh như cũ chứ?”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Tiền bối, ta là người yếu nhất trong gia tộc”.
Ông lão áo trắng cười nói: "Đừng lảng tránh câu hỏi của ta”.
Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng, không đáp lời.
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Ví dụ nếu tuổi thọ của người phụ nữ bên cạnh sắp hết, bà ấy sẽ biến thành cát bụi, cậu lại có thể phá vỡ trật tự, để bà ấy ngay lập tức được sống mãi, nhưng lại phải hy sinh...”
Diệp Quân nói: "Ta sẽ làm vậy”.
Hắn nhìn thẳng ông lão áo trắng, lại nói: "Ta sẽ phá vỡ trật tự, giúp bà ấy có được tuổi thọ bất tử”.
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không lên tiếng.
Ông già áo trắng mỉm cười với ý mỉa mai.
Diệp Quân cười nói: "Ta hiểu ý của tiền bối. Có lẽ tiền bối sẽ chế giễu ta là người có tiêu chuẩn kép, nhưng không sao cả. Đối với ta mà nói, ta muốn thiết lập một trật tự mới, bảo vệ vũ trụ và tất cả chúng sinh .Tuy nhiên, ta sẽ không bao giờ hy sinh những người thân của mình vì điều này”.
Ông lão áo trắng cười nói: "Nhưng cậu có thể hy sinh người khác, phải không?"
Nụ cười vẫn mang theo chút mỉa mai.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ông lão, ông ngồi ở chỗ này không thích hợp lắm, ta biết trong hệ Ngân Hà có một nơi tên là Lạc Sơn, nơi đó có một tòa Đại Phật, ông nên dời nó xuống sau đó ngồi vào vị trí đó”.
"Hì hì!"
Diệp Thanh Thanh đột nhiên bật cười, nhưng rất nhanh bà ấy đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng, bà ấy liếc mắt nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt đẹp hiện lên nụ cười.
Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân không đáp lời.
Diệp Quân lại nói: "Ta muốn thiết lập một trật tự mới, bảo vệ vũ trụ và hàng vạn vật sinh linh. Đây là ý tưởng của ta, ta cũng đang làm như vậy. Nhưng nếu không có các cô cô và người thân của ta thì ta cũng không dám nghĩ tới chuyện này. Giống như lúc này, nếu không có cô cô che chở thì ta thiết lập trật tự kiểu gì đây? E rằng một cọng lông cũng không thiết lập được!”
Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Cho dù cuối cùng ta có thể thành công, cũng nhờ có sự trợ giúp của bọn họ. Mà sau khi thành công, ông lại muốn ta đối xử bình đẳng với bọn họ, bắt bọn họ tuân thủ trật tự mới, cuối cùng cạn kiệt tuổi thọ, hóa thành xương khô... Xin lỗi, ta không làm được. Nếu một ngày ta phải lựa chọn, ta sẽ mở cửa sau cho họ, còn nếu chỉ có thể chọn một trong hai, thì ta sẽ đích thân lật đổ trật tự do ta thiết lập!”