Đây là lần đầu tiên hắn thấy kiếm Hành Đạo kinh sợ đến vậy!
Xem ra ông nội còn mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Diệp Quân trợn tròn mắt, phải nịnh nọt mới được.
Phải khiến ông nội hài lòng.
Nghĩ vậy, Diệp Quân kinh ngạc nói: “Ông nội… Đó là Đại Đế đấy, vậy mà ông lại giết ông ta trong nháy mắt! Trời ơi… Ông nội, ông… thật lợi hại!”
Tiểu Tháp: “…”
“Ha ha!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Nhóc con không cần nịnh nọt, ông nội không trúng kế này đâu!”
Diệp Quân cười khổ: “Đại Đế giống như một vị thần trong lòng cháu, nhưng ở trước mặt ông nội, lại không có lực đánh trả…”
Hắn vừa nói vừa lắc đầu: “Ông nội, cháu làm ông mất mặt rồi!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Đừng nản lòng, cháu còn trẻ, khi bằng tuổi cháu thì ông đã tiến xa rồi… Ừ, mặc dù khi bằng tuổi cháu, ông đã lợi hại hơn cháu rất nhiều, nhưng cũng bình thường thôi, dù sao ông cũng là thiên tài tuyệt thế trăm vạn năm có một!”
Tiểu Tháp câm nín.
Nếu không phải năm đó ta đi theo ngài thì đã bị ngài lừa rồi.
Có điều phải nói, trong ba đời nhà họ Dương, người tài giỏi nhất chắc chắn là Diệp Quân.
Cha và ông nội hắn đều không đuổi kịp.
Hơn nữa, Kiếm Chủ Nhân Gian không phải khổ sở bình thường, mà cả ngày đều bị đuổi đánh.
Đến đầu cũng gần mất luôn.
Nghe vậy, Diệp Quân do dự nói: “Ông nội, cháu hơi tò mò, cường giả tuyệt thế như ông vốn dĩ phải nổi danh khắp nơi, sao cháu lại chưa từng nghe đến ông?”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười: “Cháu chưa từng nghe đến ra là vì kẻ thù của ông ở thế hệ đó đều bị giết hết rồi!”
Diệp Quân sững sờ.
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Ông hỏi cháu một câu, cháu thành thực trả lời cho ông!”
Diệp Quân gật đầu: “Ông hỏi đi!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười tủm tỉm: “Cháu vừa nói từ đời cháu, tất cả con cháu đều họ Dương, xem ra cháu biết vài chuyện giữa ông và cha cháu, cháu nói xem, là cha cháu sai hay ông sai?”
Diệp Quân ngẩn người.
Câu hỏi khó đây rồi!
Tiểu Tháp cười lớn, rất hả hê.
Diệp Quân nói: “Tháp gia nói lúc đầu ông rất vô nhân đạo!”
Tiểu Tháp: “???”
Kiếm Chủ Thanh Sam hơi nheo mắt, mặc dù vẫn cười nhưng hơi lạnh lùng.
Diệp Quân vội vàng nói tiếp: “Nhưng cháu nghĩ là đàn ông thì chịu khổ chút cũng không sao, chỉ là cháu thấy Tháp gia nói cũng có lý, nuôi dưỡng ở bên ngoài không tệ, nhưng không thể nuôi dưỡng ở bên ngoài một cách không có não được! Dù sao kẻ thù cũng quá mạnh, nuôi tự do quá sẽ không chống lại nổi! Đây đều là những gì Tháp gia nói, cháu thấy cũng có lý!”
Tiểu Tháp: “…”