Phương Ngự đột nhiên vừa mừng vừa lo, gã biết chức quyền của Hồng quản sự ở trước mặt này khủng khiếp đến mức nào, ví dụ, chỉ cần một câu nói của Cam Tiếu đủ khiến nhà họ Phương sống không bằng chết, còn một câu nói của người ở trước mặt này cũng đủ khiến Cam Tiếu sống không bằng chết...
Gã không ngờ đối phương sẽ đích thân gửi thiệp mời cho gã!
Nhìn thấy Phương Ngự vừa mừng vừa lo, Hồng quản sự khẽ cười nói: “Chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi, đến lúc đó, các thiếu niên thiên tài của thư viện và Tiên Bảo Các cũng sẽ đến, các cậu có thể làm quen với nhau”.
Phương Ngự vội vàng nhận lấy thiệp mời, sau đó nói: “Nhất định sẽ đến đúng giờ”.
Hồng quản sự mỉm cười, quay người rời đi.
Sau khi Hồng quản sự rời khỏi đó, Phương Ngự nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đột nhiên gã cảm thấy không chân thực lắm, giống như đang nằm mơ.
Gã cảm thấy nếu tất cả mọi người ở xung quanh đều tốt như vậy thì hay biết mấy, trên đời này không có người xấu mà chỉ có người tốt.
Một lúc sau, gã bật cười, tốt quá đi.
Đêm đến, Tiên Bảo Lâu.