Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, khí tức của tên này đang ngày càng mạnh lên!
Kính Thần: “Là do sức mạnh huyết mạch”.
Thiên Phù Thần gật đầu, ngạc nhiên nói: “Huyết mạch này không tầm thường”.
Kính Thần: “Phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài nữa”.
Thiên Phù Thần bỗng quay đầu lại: “Đến rồi”.
Vừa dứt lời, đã có khí tức hùng hậu ập đến từ chân trời. Thời không vỡ ra, để một bóng người vọt ra như đạn đại bác.
Người đó cao lớn vạm vỡ, bắp tay to tướng, gân xanh nổi lên như trụ đình.
Đó là Thị Võ Thần.
Người duy nhất tu thân thể trong Tứ đại chủ thần, khi không dùng pháp bảo thì ông ta chính là vô địch, thân xác gần như bất tử bất diệt mặc cho tuế nguyệt ăn mòn.
Sự xuất hiện của ông ta mang theo uy áp vô hình lan tràn khắp nơi.
Thị Võ Thần nhìn xuống Diệp Quân bên dưới, dữ tợn hỏi: “Là hắn à?"
Tiếng như chuông đồng gióng vang.
Kính Thần gật đầu: “Phải, sức mạnh hắn không đơn giản, nhất là khả năng dùng thời không và sức mạnh huyết mạch. Nhớ cẩn thận”.
Thị Võ Thần không nói gì thêm mà lao về phía Diệp Quân. Cú tông này khiến đất trời vỡ nát, sức mạnh ùa ra.
Gần như cùng lúc, phù quang và kính quang cũng giáng xuống vị trí đó.
Ba vị thần cùng ra tay!
Mục tiêu của Thị Võ Thần không phải Diệp Quân, mà là ba tượng thần huyết mạch Diệp Quân triệu hồi ra. Ông ta đánh xuống giống như đất trời sụp đổ, tượng thần huyết mạch tản ra uy áp huyết mạch, khí thế bị trấn áp, đáng sợ vô cùng.
Lúc này, tượng thần huyết mạch của Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt hung ác, hai tay cầm huyết kiếm chém mạnh về phía Thị Võ Thần. Mà Thị Võ Thần đối mặt với nhát kiếm kia của tượng thần huyết mạch cũng không né tránh mà dùng đầu lao tới.
Đối đầu trực diện!
Rầm!
Đất trời rung chuyển.
Tượng thần huyết mạch cũng rung chuyển kịch liệt, sau đó bắt đầu nứt ra từng chút một!
Mà lúc này, trụ sáng phù quang và kính quang cũng rơi xuống ầm ầm, nhấn chìm tượng thần huyết mạch của Diệp Quân và Thị Võ Thần.
Ầm ầm ầm!
Cuối cùng tượng thần huyết mạch của Diệp Quân cũng không chịu nổi sức mạnh của ba thần mà nổ tung, vô số huyết khí văng ra khắp trời. Khoảnh khắc tượng thần huyết mạch vỡ nát, Thị Võ Thần dậm chân phải, đất trời nổ tung, bản thân ông ta cũng đang lao nhanh về phía Diệp Quân đằng xa.
Cú va chạm này của ông ta, người còn chưa đến mà thế đã đến, luồng thế mạnh tới mức khiến Diệp Quân nghẹt thở.
Diệp Quân không có đường trốn, không có đường lui đành phải đối đầu trực diện. Hắn tiến lên một bước, thời không trước mặt tách ra, vô số thanh kiếm ý phóng tới rồi hợp thành một.
Thời không Tuế Nguyệt xếp chồng!
Ầm ầm!
Vô số ý kiếm vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh bay, mà trong lúc hắn bay ra ngoài, một luồng kính quang và trụ sáng phù quang đã phóng tới trước mặt hắn, lần này Diệp Quân không lấy cứng đối cứng nữa mà phóng ra vô số kiếm ý vô địch chắn lại trước mặt.
Rầm rầm!
Sức mạnh đáng sợ trong hai trụ sáng thoáng chốc đánh tan kiếm ý của Diệp Quân, sau đó Diệp Quân bị đánh bay về phía cuối trời.
Khi hắn bay ra ngoài, Thị Võ Thần hét lên giận dữ rồi lao về phía trước, tung một đấm về Diệp Quân.
Đùng đoàng!
Một quyền này khiến cho Diệp Quân lùi xa cả mấy chục vạn trượng, sau lưng hắn, trăm vạn thời không đã vỡ vụn, hủy diệt.
Uy lực của cú đấm này quá đáng sợ.
Diệp Quân vừa dừng lại, khóe miệng đã tuôn ra một búng máu, cơ thể hắn giờ phút này cũng đã nứt thành mạng nhện. Lúc này cơ thể hắn như tấm thủy tinh bị gõ mạnh, tuy chưa vỡ hoàn toàn nhưng chi chít vết nứt, chỉ cần gõ thêm một lần nữa là sẽ hoàn toàn vỡ tan.