Diệp Quân cắm đầu chạy về phía Chân Thần Điện, trong lòng lầm bầm: "Cha phù hộ con, ông nội phù hộ con, cô cô phù hộ con, Tháp gia... thôi bỏ đi".
Trong lòng hắn loạn lắm, nếu Chân vũ trụ chọn ỷ lớn hiếp nhỏ thì chắc chắn hắn không còn đường sống.
Ba nghìn vạn năm mà cha vẫn chưa hạ được Chân vũ trụ, mình bây giờ mới mười tám tuổi, sao có thể đấu lại Chân vũ trụ chỉ dựa vào sức mình được?
Hắn hiểu rõ thực lực của mình ở đâu.
Trong thế hệ trẻ, hắn có thể ngông cuồng một chút, nhưng với thế hệ trước, hắn phải khiêm tốn.
Ngay lúc Diệp Quân định bước vào Chân Thần Điện kia, người phụ nữ bí ẩn bỗng lên tiếng: "Đừng vào!"
Nhưng bà ấy nói hơi muộn!
Diệp Quân đã xông vào Chân Thần Điện rồi!
Ầm!
Bỗng chốc, một mảng kiếm quang vỡ nát, sau đó Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.
Diệp Quân bay hẳn nghìn trượng, sau đó đập mạnh xuống đấy, mặt đất nứt toác, đá vụn văng tung tóe.
Diệp Quân vội lật người đứng lên, vừa đứng lên, khóe miệng hắn đã rướm máu. Hắn quệt vết máu trên khóe miệng, nhìn đại điện ở phía trước. Ở đó có một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đơn giản, hai tay chắp sau lưng, tóc dài buông sau lưng, khí khái hào hùng.
Không phải là thế hệ trẻ!
Nhìn thấy vậy, Diệp Quân bỗng cười.
Chân vũ trụ đã phá vỡ quy tắc trước!
Mình có thể nằm nghỉ ngơi rồi!
Diệp Quân lấy Tháp gia ra: "Tháp gia, tới lượt thế hệ trước ra tay rồi!"
Tiểu Tháp: "..."
Nói xong, Diệp Quân dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.
Tạm thời có thể nằm yên rồi!
Mệt quá!
Suốt dọc đường đánh tới đây, thật sự quá mệt mỏi!
Diệp Quân nở nụ cười, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Mà lúc này, giọng nói bí ẩn chợt lên tiếng: "Ngươi còn không mau chạy đi!"
Diệp Quân sững sờ: "Chạy?"
Giọng nói bí ẩn: "Thế hệ trước của họ đã ra tay nghĩa là gì? Nghĩa là bọn họ đã cản được cường giả của Dương tộc rồi!"
Dương tộc!
Diệp Quân sực tỉnh, hắn quay đầu nhìn quanh, sau đó run giọng hỏi: "Mấy người An tiền bối không theo tới đây sao?"
Giọng nói bí ẩn: "Không!"
Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"