Nguyên Chấn do dự một lát rồi nói: “Đúng là muốn trở về xem sao…”
Diệp Quân nói: “Thực lực của các ông bây giờ quá yếu, ở nơi này rất nguy hiểm, quay lại thôn Nguyên đi!”
Nguyên Chấn gật đầu: “Công tử, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, vợ chồng chúng ta không có gì báo đáp…”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện.
Ông ta đưa ngọc bội cho Diệp Quân: “Công tử, sau này nếu có cơ hội đi tới điểm giao Hư Chân, ngươi đưa thứ này cho Thánh chủ của thánh địa, có lẽ nó sẽ giúp ích được cho ngươi”.
Diệp Quân vốn muốn từ chối, nhưng Nguyên Chấn lại khẩn cầu: “Xin công tử đừng từ chối, nhờ ngươi đấy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”.
Sau đó, hắn nhận lấy ngọc bội.
Nguyên Chấn lại nói: “Nếu vị Thánh chủ kia hỏi về ta, xin công tử nói là ta đã hi sinh ở đây rồi…”
Dứt lời, ông ta đỡ Tần Liên bên cạnh cúi thấp người với Diệp Quân, sau đó xoay người đi về phía xa.
Hai người đi chưa bao lâu thì gặp phải một người đàn ông mặc áo đạo sĩ.
Người này là chủ nhân bút Đại Đạo.
Hai người đều khá đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Đừng căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ muốn thương lượng một chuyện với các người thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng hỏi: “Các hạ muốn thương lượng chuyện gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Là thế này, cả đời ta lười biếng đã quen, chỉ từng thu nhận một học trò… Bây giờ ta muốn nhận thêm một học trò nữa…”
Hai người đều tỏ vẻ nghi ngờ, Nguyên Chấn hỏi: “Ông vừa ý ta sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội xua tay: “Không không không… Ta thích con gái của hai người, chính là Nguyệt Nhi cô nương kia”.
Sắc mặt hai người nhất thời thay đổi.
Sắc mặt Nguyên Chấn và Tần Liên rất khó coi, ngoài ra còn có vẻ khó tin.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: “Thuật ẩn thân của các người đúng là rất lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là trò vặt với ta mà thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng nói: “Các hạ… Chúng ta có thể suy nghĩ thêm không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đương nhiên là được rồi”.
Sau đó, ông ta bật cười: “Yên tâm, ta không phải kiểu người thích ép buộc người khác, nếu các người thật sự không muốn cũng chẳng sao, nhưng ta có thể cho các người biết, có sự giúp đỡ của ta, các người sẽ không thể tưởng tượng ra thành tựu của cô bé đâu”.
Hai người im lặng.
…
Sau khi Nguyên Chấn và Tần Liên biến mất, Diệp Quân nhìn miếng ngọc bội trong tay.
Điểm giao Hư Chân!
Sau một lúc im lặng, Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn về phía khu rừng, khu rừng vô cùng tĩnh lặng, không có tiếng động gì.
Diệp Quân hơi lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ trong rừng.
Ầm!
Khắp khu rừng u ám trở nên rung động dữ dội, sau đó khu rừng bỗng bốc cháy, ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, lao thẳng lên bầu trời, vô cùng chói mắt.
Lúc này, mấy trăm Cổ Thần Vệ chậm rãi bước ra từ bên trong, trên người bọn họ ngoài kim quang ra còn có cả ánh lửa.
Diệp Quân đi đến trước mặt bọn họ, một Cổ Thần Vệ bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.