Mục lục
Hậu duệ Kiếm thần - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khôn ngoan cả đời này…

Mẹ nó!

Ầm ầm!

Đúng lúc này, chân trời nơi xa bỗng xuất hiện tiếng nổ vang, ông ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cuối tầm mắt xuất hiện một điểm sáng, lúc nhìn lại thì điểm sáng kia đã ở trên đỉnh đầu họ, đó là một quảng trường to lớn, lúc này, mọi người bị một luồng sức mạnh thần bí bắt lấy sau đó ném xuống dưới…

Người bên trên lần lượt bị vứt xuống dưới như sủi cảo.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy mà kinh ngạc vô cùng, nhưng biểu cảm những người bên cạnh ông ta thì lại bình tĩnh, đã tập mãi thành quen.

Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo không biết nhìn thấy cái gì, con ngươi co rút lại: “Vãi!”

Ông ta… Lại nhìn thấy Diệp Quân!

Tên phản đồ này sao lại tới đây?

Chủ nhân bút Đại Đạo sợ mình nhìn nhầm, ông ta nhìn kĩ hơn, quả nhiên, người hạ xuống đất đó chính là Diệp Quân, hơn nữa, còn hạ xuống chỗ cách ông ta không xa!

Chủ nhân bút Đại Đạo quét sạch sự không vui trước đây, hưng phấn cười to.

Nơi xa, Diệp Quân nặng nề ngã xuống đất, mặc dù không bị thương nặng gì, nhưng ngã vẫn hơi choáng váng, khi nghe thấy tiếng cười to quen thuộc, hắn cau mày, sau đó vội bò dậy, nghe tiếng nhìn sang, lúc thấy chủ nhân bút Đại Đạo, hắn lập tức ngơ ngác.

Thằng cha này sao lại ở đây?

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn, cười hì hì, khá hèn hạ.

Ông ta thật sự không ngờ, thằng nhóc này cũng tới nơi quỷ quái này, hơn nữa, vừa nhìn là biết bị bắt tới.

Cái này thật sự quá hả lòng hả dạ rồi.

Sắc mặt Diệp Quân đen như than, mẹ nó, lại gặp phải tên chết tiệt này, nhưng chẳng mấy chốc hắn phát hiện, tình hình của thằng cha này có vẻ cũng không tốt gì!

Diệp Quân không quan tâm tới chủ nhân bút Đại Đạo đang cười trên nỗi đau người khác ở kia, hắn quét mắt nhìn xung quanh, đây rõ ràng là khu mỏ.

Mẹ nó!

Mình bị bắt đi đào mỏ?

“Làm việc!”

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền từ nơi chân trời xa xôi tới, mang theo uy áp cực lớn.

Nghe thấy âm thanh này, những thợ mỏ xung quanh vội bắt đầu đào.

Chỉ có những người vừa tới là còn hơi ngơ ngác, hoàn toàn không biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng mặt trời chói chang bỗng giáng từ trời xuống, một người trong đó còn chưa phản ứng lại đã bị đánh ngã xuống đất.

“A!”

Theo một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nháy mắt người đó đã biến thành tro bụi.

Đây là kẻ có thực lực yếu, căn bản không chịu nổi sức mạnh của ánh mặt trời chói chang đó.

Thấy cảnh ấy, những người còn lại vội nhặt loại cuốc đặc biệt trên đất lên, sau đó bắt đầu đào…

Anh hùng không ăn thiệt trước mắt!

Diệp Quân cũng cầm một cái cuốc lên bắt đầu đào.

Mẹ nó!

Diệp Quân cũng nghi ngờ vô cùng, rốt cuộc cha đưa mình đến chỗ quỷ quái gì vậy?

Nền văn minh võ đạo của nơi này mạnh đến mức không bình thường!

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, thầm nói hơi đáng tiếc, nếu kiếm Thanh Huyên mà dùng được, hắn có thể dùng kiếm Thanh Huyên phá vỡ chiếc xích sắt áp chế trên người này, sau đó dùng một kiếm giết chết chủ nhân bút Đại Đạo.

Đáng tiếc, không thể dùng kiếm Thanh Huyên được!

Nếu là người khác, chắc chắn không thể áp chế kiếm Thanh Huyên được, nhưng vấn đề là người đó là cha đấy!

Thấy Diệp Quân nhìn quanh, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức cau mày, bây giờ ông ta cũng nghĩ tới kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, trong lòng ông ta tức khắc hơi hoài nghi, kiếm Thanh Huyên của thằng nhóc này còn dùng được không thế!

Diệp Huyên có hạn chế kiếm Thanh Huyên của tên phản đồ này không?

Nhỡ mà không hạn chế…

Nghĩ tới đây, mặt ông ta trầm xuống…

Nếu không hạn chế, thì Diệp Quân…

Nhưng rất nhanh, ông ta đã cười khẩy.

Nếu dùng được, sao thằng phản đồ này còn có thể bị bắt tới đây chứ?

Nghĩ tới đây, chủ nhân bút Đại Đạo không khỏi thả lỏng, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Ngươi đợi chết đi!”

Diệp Quân nói: “Chó Đại Đạo, đây là chỗ nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo tức nói: “Tên phản đồ, ngươi có ý thức không thế? Ý thức!”

Diệp Quân nói: “Chó Đại Đạo, đây là chỗ nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, tiếp tục đào mỏ.

Vì hắn thấy mấy tên lười biếng, đã bị thần quang chói chang thiêu sạch.

Mặc dù hắn có thể xử lí được cái thứ đồ chơi đấy, nhưng vẫn thành thật tí thì hơn.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, sau đó tiếp tục đào.

Ông ta cũng nên thành thật một tí mới được!

Mặc dù bị nổ vài phát sẽ không ảnh hướng tới tính mạng, nhưng thằng phản đồ này ở đây, nếu thằng phản đồ này tới cho thêm một đao, vậy thì chết oan uổng quá rồi.

Diệp Quân bỗng nói: “Có phải ông cũng không biết đây là chỗ nào không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nhìn cái cuốc trong tay, chìm vào suy nghĩ.

Mẹ nó!

Có cần dùng một cuốc đập chết tên chó chết này không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK