Thượng Thương Chủ gật đầu: “Văn minh vũ trụ từ cấp một đến cấp mười ở bên ngoài được gọi chung là mười cấp vũ trụ. Mỗi vũ trụ đều có một Đại Đạo, mà người đứng đầu của các Đại Đạo ấy chính là Tổ Đạo. Tổ Đạo tạo ra trật tự và quy tắc cho vũ trụ, y quy định mỗi khi vũ trụ đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Trước kia, đệ nghe nói làm thế là để vũ trụ tiếp tục sinh tồn”.
“Không phải”.
Thượng Thương Chủ lắc đầu: “Bắt đầu lại thì tu vi của các sinh linh đều sẽ bị Ác Đạo của vũ trụ đó hấp thu, sau đó Ác Đạo sẽ dâng chúng lên cho Tổ Đạo… Dù là vũ trụ bất tận hay các sinh linh trong vũ trụ ấy thật ra đều là chất bổ dưỡng cho Tổ Đạo, y coi các vũ trụ và sinh linh là thức ăn của mình…”
Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.
Thượng Thương Chủ thở dài nói: “Trước kia, chúng ta cũng nghĩ y bắt đầu lại một vũ trụ là để cân bằng. Nhưng thật ra y đã lừa tất cả chúng ta. Nhưng cũng bình thường thôi, y chính là một Đại Đạo nên làm gì có tình cảm. Với y mà nói thì các vũ trụ cùng sinh linh chỉ là thức ăn thôi, giống như nuôi lợn vậy. Một khi sinh linh của một vũ trụ nào đó đủ mạnh rồi thì y sẽ lập tức cho bắt đầu lại vũ trụ đó ngay, sau đó hấp thu hết toàn bộ. Hơn nữa, còn hãnh diện tuyên bố là vì vũ trụ, vì chính nghĩa. Nếu đệ không tuân theo thì sẽ là kẻ nghịch đạo…”
Diệp Quân nhăn mặt.
Thượng Thương Chủ nói tiếp: “Ngoài ra, y còn chế định nhân quả và vận mệnh cho vũ trụ, dùng đó để khống chế các sinh linh, không cho họ vượt qua được giới hạn ấy. Hơn thế nữa, y còn cắt thời không của tất cả các sinh linh, để họ không thể Tự chứng Thành Đạo và hoàn thành Đạo Ngã Tự Tại”.
Diệp Quân: “Tự Chứng Thành Đạo ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Trên cảnh giới Thông Đạo là cảnh giới Đạo Cực. Cảnh giới này do Tổ Đạo tự phong và được nó hỗ trợ. Nhưng cảnh giới này là giới hạn cao nhất trong mười đạo vũ trụ hiện giờ. Vì Tổ Đạo chỉ cho phép sinh linh đạt đến cấp này. Nhưng thật ra, bên trên còn hai cảnh giới nữa, hai cảnh giới đó là Tự Chứng Thành Đạo và Đạo Ngã Tự Tại. Tự Chứng Thành Đạo là vượt qua vận mệnh và nhân quả do Tổ Đạo đặt ra, sẽ không bị nó khống chế nữa. Còn Đạo Ngã Tự Tại thì Đại Đạo là chính mình, mình là Đại Đạo, vượt qua giới hạn mười đạo văn minh…”
Diệp Quân: “Có người đạt đến Đạo Ngã Tự Tại chưa ạ?”
Thượng Thương Chủ: “Theo ta được biết thì hiện giờ có hai người”.
Diệp Quân hỏi: “Ai thế ạ?”
Thượng Thương Chủ: “Một là Tổ Đạo, hai là đại ca”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Đại ca ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Đại ca đã đến cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, nhưng ra đời quá muộn. Trong khi đó, Tổ Đạo đã liên tục bắt đầu lại các vũ trụ hàng bao nhiêu năm nay rồi. Y không ngừng cắn nuốt các sinh linh, vì thế thực lực đã đạt tới một trình độ vô cùng đáng sợ. Đến đại ca cũng không địch lại nổi… Haizz, đại ca sinh ra quá muộn”.
Diệp Quân trầm mặc.
Lúc này, hắn nghĩ tới Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo, không biết bây giờ, hai người này đang ở cảnh giới nào.
Nhất là Phạn Chiêu Đế, sau khi dung hợp Ác Đạo, thực lực của cô ta…
Diệp Quân không nghĩ nữa mà hỏi tiếp: “Ngũ ca, huynh vừa bảo đây là nơi duy nhất không bị Tổ Đạo quản lý ạ?”
Thượng Thương Chủ gật đầu rồi chỉ lên phía trước: “Đệ nhìn đi”.
Diệp Quân nhìn theo hướng ông ta chỉ thì thấy cuối tầm mắt có một vùng biển, đối diện biển là một khoảng không mênh mông vô tận.
Hắn thấy hơi nghi hoặc.
Thượng Thương Chủ nhìn về phía đó rồi nói: “Đó chính là biển Vô Giới, thế giới Thiên Mộ này từ đó mà ra đấy”.
Diệp Quân kinh ngạc hỏi: “Từ đó mà ra ư?”
Thượng Thương Chủ gật đầu: “Ừ, còn sao mà tạo ra được thì ta cũng không rõ, chắc đại ca biết đấy”.
Diệp Quân: “Chúng ta qua đó bây giờ ạ?”
Thượng Thương Chủ lắc đầu rồi cười trừ nói: “Không qua được đâu”.
Diệp Quân: “Tại sao ạ?”
Thượng Thương Chủ nhìn về phía biển rồi nghiêm nghị nói: “Nơi đó rất kinh khủng, ai vào cũng bị tan xác, linh hồn cũng bị tiêu diệt, nhân quả của kiếp trước hay kiếp này đều tiêu tan…”
Diệp Quân nhìn về phía biển, từ ngoài nhìn vào thì thấy nó như bao biển lớn khác, không hề có gì đặc biệt cả.
Hắn nhìn ra xa hơn thì chỉ thấy một khoảng không mênh mông, từ đây đến đó cũng không xa, chỉ khoảng vạn trượng, nhưng tầm mắt của hắn không thể nhìn xuyên thấu được, thần thức thì càng không thể đến gần, vì vừa lại gần là biến mất ngay.
Diệp Quân cũng dần nghiêm mặt, nơi này có vẻ hơi kỳ lạ.
Đúng lúc này, Nghịch Đạo Hình Đồ chợt dựng tai lên nghe, sau đó thì nhíu mày lại.
Thượng Thương Chủ hỏi: “Tứ ca, sao thế?”