Diệp Quân gật đầu: “Chính xác”.
Tô Tử: “Vậy anh biết ngự kiếm phi hành không?"
Diệp Quân: “Tạm thời không làm được”.
Tô Tử mỉm cười: “Nghĩa là sau này có thể?"
Thấy hắn gật đầu, cô ấy cười hì hì: “Vậy khi ấy dẫn tôi bay lên cùng được không?"
Diệp Quân phá ra cười: “Đương nhiên rồi!"
Tô Tử mỉm cười nhìn sang, đoạn ôm chặt lấy cánh tay hắn, thì thầm trong lòng: “Vậy anh biết tôi thích anh không?"
Người này đang đứng ngay cạnh cô, nhưng cô lại thấy cách xa quá đỗi.
Làm cô không dám thổ lộ cõi lòng, chỉ sợ sẽ không được như ý.
Nhưng nếu cứ chôn giấu... thì cô lại sợ một ngày nào đó hắn sẽ đột ngột rời đi.
Cảm giác ấy, mãnh liệt vô cùng!
Tô Tử buột miệng: “Tôi nói cho anh nghe câu này!"
Thấy Diệp Quân quay lại, cô hô to: “I love you!"
Diệp Quân lặp lại đầy khó hiểu: “Ai lớp diu?"
Tô Tử gật đầu: “Đúng thế!"
Diệp Quân càng không hiểu: “Nghĩa là gì?"
Tô Tử vịn tay hắn, khúc khích cười: “Là một cách chào hỏi của hệ Ngân Hà”.
Diệp Quân lầm rầm lặp lại: “Ai lớp diu...”
Khóe môi cô gái cong lên thành một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong lúc vô tình đã đi đến một góc phố vắng vẻ ít người.
Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt họ.
Tô Tử vừa nhìn thấy người này thì biến sắc.
Diệp Quân chỉ nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười.
Nụ cười khiến bao lo âu trong lòng cô gái đều bốc hơi.
Chỉ còn lại cảm giác an toàn.
Cô cũng không biết vì sao, chỉ biết sự hiện diện của người này làm mình an tâm vô cùng.
Diệp Quân nói với gã đàn ông kia: “Tao đang tự hỏi. Nhà họ Lý đã bị diệt, nhà họ Vương thì không rảnh hơi đâu mà tìm tới báo thù, nên rốt cuộc mày là do ai phái tới?"
Đối phương hừ cười: “Mày quên những gì mày đã làm nhanh vậy à?"
Diệp Quân cau mày: “Tao làm gì?"
Gã đàn ông quắc mắt: “Người của bọn tao mà cũng dám giết, gan mày to bằng trời rồi!"