Đẩy lui đối thủ rồi, Vương Tông mới gầm lên với bọn Đại trưởng lão: “Đi mau!"
Bọn họ không dám chậm trễ, lập tức thi nhau bay vút lên cao, chui vào kẽ hở thời không kia. Nhưng chưa được một trăm người tiến vào, sức mạnh phong ấn kia đã nghiền nát chiếc vòng tay, phong ấn tu vi Vương Tông, biến lão ta thành người phàm.
Lão quỳ một chân giữa không trung, thân thể dần trở nên trong suốt.
Đốt cháy linh hồn, thể xác và hủy diệt một món bảo vật, cũng chỉ có thể mở ra thời không trong vài giây.
Nhưng với lão ta, vậy là đủ rồi.
Vương tộc cần có người kế thừa.
Các cường giả Vương tộc chưa kịp rời đi lộ rõ vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng trên mặt.
Đến lúc này họ mới biết thế nào là sợ hãi.
Bởi vì người ở đây không quan tâm họ có là hậu duệ của Thần hay không.
Chỗ dựa lớn nhất cũng không còn rồi.
Không lâu sau đó, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Khi cuộc tàn sát bắt đầu trở lại.
Vương Tông nhìn tộc nhân bị giết hại bốn phía, ngẩng đầu toét miệng cười với Diệp Quân: “Không lâu nữa đâu, các gia tộc hậu duệ của bốn đại Thần Linh sẽ đến tìm ngươi...”
Vừa dứt lời, lão ta đã biến mất trong một làn khói.
Diệp Quân chỉ lãnh đạm nhìn lên cao, chợt nhận ra hắn có thể phá vỡ phong ấn nơi này nếu có đủ sức mạnh.
Nhưng không cần phải đi thử làm gì, bởi hắn hoàn toàn có thể dùng truyền tống trận của Võ Tông để ra ngoài.
Như cảm nhận được gì, Diệp Quân quay đầu lại, thấy Tư Mã Nho đang nhìn mình.
Hắn cười nói: “Nho tông chủ, hợp tác vui vẻ”.
Tư Mã Nho đáp lễ: “Hợp tác vui vẻ”.
Diệp Quân: “Sau này gặp lại”.
Rồi xoay người rời đi.
Tư Mã Nho nhìn theo, chợt nói: “Diệp công tử, bảo vật của bọn chúng...”
Diệp Quân chỉ phất tay: “Ta không cần”.
Không cần?
Nụ cười trên mặt Tư Mã Nho đọng lại.
Một cường giả Tiên Nguyên Tông đi đến bên y, thấp giọng hỏi: “Tông chủ, thanh niên đó rất có thể có Tổ Mạch trong tay...”
Tư Mã Nho chỉ hỏi lại: “Chẳng lẽ ta không biết?"
Cường giả kia thắc mắc: “Vậy vì sao không...”