Quân Duyên lại nói: “Chủ Thần Điện cho đến nay vẫn không làm ra động tĩnh gì, thật sự có chút kỳ lạ. Chưa kể mấy thế gia tông môn ủng hộ chúng ta cũng đã bắt đầu lo lắng. Nam Tiêu là người của Chủ Thần Điện, lỡ như chúng ta chọc giận các Chủ Thần...”
Thấy ánh mắt ông ta bắn về mình, Quân U nhàn nhạt nói.
"Giữ nguyên kế hoạch”.
Quân Duyên: “Thiếu tộc trưởng, tên Nam Tiêu kia không buông tha chúng ta căn bản không phải vì Diệp Quân, nhưng vì sao thì ta không hiểu được. Vì một tên kiếm tu ngoại lai mà đấu với nhà họ Quân đến chết không thôi? Có khi thân phận của Diệp Quân...”
Quân U lặp lại: “Giữ nguyên kế hoạch”.
Quân Duyên chần chừ một hồi rồi gật đầu: “Vâng”.
Các trưởng lão rời đi, đến lượt Tông Cố bước vào.
Một năm một mười kể chuyện đã xảy ra giữa mình và Diệp Quân.
Quân U hỏi: “Ngươi thấy hắn biết điều thật hay chỉ đang giả vờ?"
Tông Cố đáp: “Đại tiểu thư tự có nhận xét”.
Quân U: “Việc hắn giết ngàn người, ngươi thấy thế nào?"
Tông Cố suy ngẫm một hồi: “Hai khả năng. Thứ nhất, hắn không kèm dùng âm mưu quỷ kế với chúng ta. Thứ hai, hắn đang cảnh cáo. Nhưng ta thấy hiện nay thái độ của hắn không quan trọng, mà nên chú ý vào các vị Chủ Thần. Nếu họ thiên vị hắn thì chúng ta có làm gì đi nữa cũng vô ích, ngược lại còn rước họa vào thân”.
Quân U liếc nhìn: “Vậy ngươi cho rằng thái độ của Chủ Thần là như thế nào?"
Tông Cố lắc đầu: “Việc này nằm ngoài hiểu biết của ta”.
Gã tự nhận là người thông minh, nhưng cũng biết trên đời có một thứ gọi là nguồn tin tức.
Mà các vị Chủ Thần kia đã nằm ngoài phạm vi đó. Gã và họ không cùng một tầng lớp, nếu muốn đi tính kế người ta thì chẳng khác gì chịu chết.
Nếu có thể, gã chỉ muốn rút ra khỏi vụ này.
Nhưng không được.
Quân U: “Lui xuống đi”.
Tông Cố hành lễ rồi làm theo.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Tiểu thư, mấy vị Chủ Thần kia...”
Quân U nhắm mắt: “Họ không có hành động gì đơn giản là mặc cho chúng ta thỏa sức. Vì sao? Đơn giản là muốn nhìn chúng ta kích thích dân chúng, cuối cùng lại ra mặt thu phục chúng ta”.
Giọng nói: “Vậy ngài còn...”
Quân U không đáp mà đi đến cửa đại điện. Không gian trước mặt cô ta nứt ra, để lộ một quyển trục.
Quân U cầm lấy nó đọc một hồi, nhếch mép cười: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau? Vậy chống mắt lên xem ai mới là người thắng sau cùng”.
...
Diệp Quân vừa trở lại phòng đã nghe Tông Tín hỏi: “Tiểu tử ngươi định làm gì để cứu khu dân nghèo đó?"
Tiểu Tháp: “Ta cũng muốn biết”.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Cần Tháp gia phối hợp”.
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ta?"
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể dùng cách đặc biệt để cứu họ nhanh chóng. Đầu tiên, Tháp gia hãy phối hợp với ta”.
Tiểu Tháp tò mò: “Phối hợp kiểu gì?"
Diệp Quân chỉ cười.
Tiểu Tháp bất mãn: “Tiểu tử ngươi bớt vòng vo đi! Mưu kế trên đời này ta rành như lòng bàn tay, cứ việc nói ra để ta làm quân sư, tránh cho đi lầm đường”.
Diệp Quân: “Trước tiên, Tháp gia hãy đến khu đó một chuyến, làm bộ như bị phát hiện”.
Tiểu Tháp: “Để làm chi?"
Diệp Quân: “Người ở nơi đó không có giá trị với Chủ Thần Điện, nói cách khác là nguyên một vùng đó không được bên trên chú ý tới. Ta muốn khiến nó trở nên có giá trị. Tháp gia tới đó rồi dùng chức năng nghịch thiên, ắt sẽ gây xôn xao”.
Tông Tín cũng hỏi: “Ngươi có ý đồ gì đấy?"
Diệp Quân nheo mắt: “Phá bỏ di dời! Muốn thay đổi số phận thì phải bắt đầu từ việc này!"
Tiểu Tháp: “...”